Chương 380: Khi con người ta già
“Đưa được cái gì tôi sẽ đưa, nhưng cậu cũng đừng kỳ vọng quá nhiều. Dù sao thì nhà họ Lý cũng không phải của mỗi mình tôi, không một ai có thể trở nên độc tài đâu”, bà cụ nói.
Hoắc Khải không ừ hử gì, anh nghe ra được bà cụ đang cảnh cáo anh. Cho dù có cho anh quyền lực thì anh cũng không được quá đáng quá. Độc tài là chuyện không thể nào xảy ra. Nếu động đến lợi ích của số đông thì bà ta cũng chẳng bảo vệ nổi anh đâu.
Nghe hiểu không có nghĩa là sẽ làm theo. Hoắc Khải chưa bao giờ nghĩ mình sẽ trở nên độc tài ở nhà họ Lý. Điều anh muốn làm chính là hoàn thành lời hứa của mình, tiện thể lợi dụng nhà họ Lý để điều tra chuyện nhà họ Hoắc.
“Bà đã bắt đầu tra
chuyện của nhà họ Hoắc chưa”, Hoắc Khải hỏi.
“Tạm thời vẫn chưa, chứng cứ và manh mối đều là từ nhiều năm trước, cần phải chỉnh lý lại từ đầu. Hơn nữa chuyện này gây nguy hiểm rất lớn cho nhà họ Lý, cho nên phải thật thận trọng. Tôi đang tìm mấy những người kín miệng mà biết làm việc, chắc sẽ nhanh thôi”, bà cụ đáp.
“Tôi hiểu những gì bà nói, nhưng tôi mong là bà hiểu rằng vì sao tôi ở lại đây. Nhiều nhất là một tuần thì phải có được kết quả sơ bộ. Lớn hay nhỏ đều được, nếu không tôi sẽ không tuân thủ lời hứa đâu”, Hoắc Khải nói.
Lý Thắng Bân vừa nghe vừa tức đến trợn ngược cả mắt lên, bộ dáng như thể sẽ tiến lên đánh cho Hoắc Khải hai bạt tai để dạy dỗ bất kỳ lúc nào.
Đây là người có địa vị cao nhất nhà họ Lý đấy. Hơn nữa, xét về địa vị thì còn là bà nội ruột của cậu ta nữa, thế mà cậu ta lại dám uy hiếp bà?
Hoắc Khải chẳng buồn quan tâm Lý Thắng Bân nghĩ gì. Họ phải làm việc anh muốn, nếu không thì anh ở lại làm gì, làm trâu làm ngựa chắc?
Bà cụ nhìn Hoắc Khải một lúc rồi đột nhiên nói: “Tám năm nay cậu đều như vậy sao?”
“Ý bà là mắng người hả?”, Hoắc Khải lắc đầu nói: “Không đâu. Nhưng nhà họ Lý vốn đã thích bị người khác mắng rồi mà, phong cách của cả một gia tộc”.
Nói câu này vẫn là đáng mắng người. Tay cầm gậy của bà cụ run lên, có vẻ là đang rất giận rồi.
Một lúc sau, bà ta mới từ từ hít thở, xoa miệng rồi đứng dậy: “Đến công ty thôi”.
Lý Thắng Bân vội vàng hạ đũa xuống, đứng dậy đỡ bà ta.
Lý Thắng Bân quay lại thấy Hoắc Khải vẫn đang uống nước đậu thì không chịu được mà nói nhỏ: “Còn ăn nữa à, mau qua đây!”
“Tôi không vội, ông vội cái gì”, Hoắc Khải thư thái cầm bát uống từng ngụm, không có ý định đi theo.
Lý Thắng Bân còn định nói gì đó thì bà cụ đã lên tiếng: “Kệ nó đi, chúng ta đi trước”.
Thấy bà cụ nói vậy, Lý Thắng Bân mới không càu nhàu nữa.
Nhưng đỡ bà cụ đi được vài bước, ông ta vẫn không kìm được mà nói: “Mẹ chiều nó quá rồi đó ạ!”
“Nếu nó có thể làm được việc nó hứa thì việc nói chuyện không khách khí thế này có thể coi như là đang tự kiêu, nó cũng có tư cách”, bà cụ bình thản đáp: “Còn nếu không ra ngô ra khoai thì rồi có ngày nó sẽ phải trả giá cho việc này thôi”.
Đây chẳng phải lần đầu Lý Thắng Bân làm việc cùng mẹ ruột mình, ông ta liền hiểu ngay bà cụ đều ghi nhớ từng việc một.
Nếu Lý Phong thành công thì có thể từ từ tính sổ, nhưng nếu không ra gì thì chắc chắn là sẽ chết chắc.
Đến lúc đó, cậu ta sẽ phải trả giá gấp mười gấp trăm lần.
Tính cách của bà cụ là vậy. Lúc nói chuyện thì thế nhưng thực chất đã bắt đầu nghĩ xem nên tính sổ thế nào rồi.
Người như vậy không thể dùng lối tư duy bình thường để nghĩ được.
Bởi vậy, người nhà họ Lý đều rất sợ khi gặp bà cụ, sợ là sẽ đắc tội bà cụ này vào lúc nào không biết rồi lại bị xử lý.
Mà Hoắc Khải cũng chẳng nghĩ đến chuyện này. Có câu vô dục tắc cương (người ít dục vọng mới giữ được mình cương trực), Hoắc Khải không sống nhờ vào nhà họ Lý, cũng chẳng sợ bị uy hiếp. Nếu thật sự muốn trở mặt thì, đến vua cũng thua thằng liều, nhà họ Lý chưa chắc đã chiếm được ưu thế.
Có lúc chỉ một con kiến nhỏ cũng cắn chết được voi, quan trọng là cắn ở chỗ nào.
“Nhưng mẹ định tiếp tục điều tra cái chết của Chấn Quốc sao ạ?”, Lý Thắng Bân nói nhỏ.
Ông ta không đồng ý chuyện này chút nào. Ban đầu, khi điều tra đến nhà họ Hoắc thì tất cả đều biết, nếu tra tiếp thì có khả năng sẽ phát sinh xung đột chính diện với gia tộc không thua kém nhà mình này.
Khi ấy nhà họ Lý còn ở đỉnh cao, Hoắc Khải cũng chưa thành danh. Nói nghiêm túc thì nhà họ Lý không sợ nhà họ Hoắc.
Nhưng bà cụ kiên quyết dừng lại việc điều tra làm nhiều người thấy khó hiểu vô cùng.
Cho dù là người biết rõ nội tình thì cũng không cảm thấy có gì phải sợ.
Nhà họ Hoắc thì làm sao, cùng lắm là đánh, chưa biết ai thắng ai thua đâu.
Nhưng bà cụ lại không định đánh mà ẻm luôn chuyện này. Đến cả người phụ trách truy án cũng đã bị bà ta đưa sang nước ngoài.
Không ai biết có phải là vì sợ nhà họ Hoắc hay không.
Nhưng hiện giờ xem ra quyết định ban đầu của bà cụ là chính xác.
Nhà họ Lý từ đỉnh cao tụt dốc không phanh, mà nhà họ Hoắc lại có tài sản hàng trăm tỷ, vọt lên nằm trong top 3 cả nước.
Cách biệt giữa hai bên ngày càng lớn, nhà họ Lý lúc này nếu có xung đột với nhà họ Hoắc thì chẳng đến một tuần cũng sẽ bị nhổ cỏ tận gốc.
Một con quái vật to gấp mười lần bản thân về trọng lượng như vậy, muốn giết chết là quá đơn giản.
Bây giờ, vì Hoắc Khải mà bà cụ điều tra lại từ đầu làm Lý Thắng Bân cảm thấy không ổn. Không nói đến nhà họ Hoắc khó chọc, mà mọi chuyện đã trôi qua bao nhiêu năm rồi, cho dù có thù hận cỡ nào thì cũng đã tiêu tán đi gần hết.
Ông ta không muốn vì chuyện này mà chôn vùi đi tương lai tốt đẹp của mình.
“Nếu con bị ám sát thì con mong mẹ sẽ điều tra cho rõ ràng nguyên nhân anh chết hay là im lặng?”, bà cụ hỏi.
Lý Thắng Bân ngẩn ra, không nói gì. Ông ta biết đây là một câu hỏi không thể trả lời. Nếu là ông ta thì chắc chắn sẽ mong rằng có người sẽ báo thù cho mình.
Có những lúc, nếu không đứng ở vị trí đó thì sẽ rất khó mà nghĩ cho rõ ràng mọi việc được.
Bà cụ thở dài một tiếng rồi nói: “Con là con mẹ, Chấn Quốc cũng là con của mẹ mà… Mẹ đã già rồi, cũng phải có lời giải thích cho cái chết của con trai mình chứ. Nếu không thì sao mẹ có thể nhắm mắt xuôi tay được”.
Giọng nói của bà cụ tràn đầy sự buồn bã, nhưng Lý Thắng Bân lại nhìn thấy được một loại kiên định và căm thù sâu đậm từ trong mắt của bà ta.
Rõ ràng là mặc dù năm đó không tiếp tục tra xét nhưng không có nghĩa là bà cụ đã quên đi chuyện này.
Lý Chấn Quốc là đứa con có chí nhất và luôn là niềm tự hào của bà ta. Ngoại trừ việc ông ta có một đứa con hoang ở bên ngoài làm bà ta không vui ra thì hầu như chẳng có điểm nào đáng chê cả. Hơn nữa có đứa con hoang này là vì ban đầu ông ta không chấp nhận mối hôn nhân mà gia tộc sắp xếp cho nên mới ra ngoài tìm người tình.
Những chuyện này đều có thể lí giải được. Bởi vậy, bà cụ luôn muốn báo thù cho con trai, chẳng qua là bà ta không tìm được đối tượng báo thù, cũng chẳng hạ nổi quyết tâm.
Đến tuổi trung niên, con người sẽ mưu cầu ổn định. Có nhường được thì sẽ nhường.
Đến lúc già, vì sắp chết rồi nên cũng chẳng còn ngại gì nữa.
Những ai nợ bà ta, bà ta sẽ đòi lại hết!
Cho đến lúc này, Lý Thắng Bân mới nhận ra được, mẹ mình tuy đã già, nhưng bà vẫn là một kỳ nữ sống sót từ trong núi trở lại, cầm một con dao, dám xông pha vào chi phụ để tìm người báo thù!
Trong nhà ăn, những người khác đều nhìn vào Hoắc Khải, có người mang vẻ khâm phục, có người thì cười nhạo, có người thì như đang mong chờ điều gì.
Bọn họ đương nhiên sẽ không mong Hoắc Khải làm ra được cái gì hay, chỉ là cảm thấy đứa con hoang này quá kiêu ngạo, muốn xem dáng vẻ thất bại của hắn ta sẽ thảm hại cỡ nào.
Hoắc Khải thì coi như không thấy ánh nhìn của bọn họ.
Mà chỉ ăn trà trứng rồi lau miệng và đứng dậy rời đi.
Khi Hoắc Khải đến công ty thì La Ngọc Bình đã chờ trước cửa phòng họp. Thấy anh tới, anh ta vội vàng đi lên nói: “Giám đốc, phó chủ tịch bảo giám đốc qua phòng họp số hai ạ”.
Ba mươi sáu tầng có hai phòng họp, một cái đã bị Hoắc Khải chiếm dụng, diện tích khá lớn. Cái còn lại thì nhỏ hơn một chút, nhưng trang hoàng lại đẹp hơn, hay dùng để tiếp khách quý.
“Anh đứng đây làm gì?”, Hoắc Khải nhìn ông ta và hỏi.
La Ngọc Bình sửng sốt, rồi đáp: “Tôi đang chờ giám đốc mà, phó chủ tịch bảo tôi rằng nhìn thấy giám đốc thì phải thông báo ngay, bảo tôi đứng ở đây…”
“Anh là tay sai của ông ta à?”, Hoắc Khải chau mày nói: “Nếu anh không phải nhân viên của phòng kế hoạch thì rời khỏi đây đi. Còn nếu phải, thì không nên đứng ở đây làm gì cho mất thời gian ra. Cả thế giới đang biến đổi trong từng giây, mỗi một giây một phút anh đứng ở đây đều quý giá vô cùng, anh không hiểu à? Mau đi về làm việc đi, lần sau mà còn xảy ra tình trạng này thì đừng có đến nữa!”