Chương 183: Chạy không thoát
“Nghe, nghe thấy rồi… Đồng Hải Lượng hoàn hồn lại, vội đáp lời, sau đó hắn ngập ngừng, lắp bắp hỏi: “Anh rể, anh với người bạn này… quan hệ tốt lắm hả?”
“Hồi trước không phải tôi đã từng nói với cậu rồi còn gì, lúc làm bình nước nóng có quen một cậu trai trẻ rất giỏi giang, thôi, nói mấy lời thừa thãi này với cậu làm gì,
mau đi điều tra xem!”
Liêu Thiên Bằng vừa nói xong, cúp điện thoại rồi nhìn Ninh Thần nói: “Tôi đã cho người đi điều tra rồi, chắc là sẽ có tin tức nhanh thôi. Tôi không nhiều lời nữa, trong nhà có gì khó khăn cứ nói với tôi một tiếng là được”.
Căn nhà cũ kĩ này làm Liêu Thiên Bằng có hơi bất ngờ, ông ta cứ nghĩ người trẻ tuổi lại có tiền đồ như vậy đáng
lẽ phải ở một khu phố cao cấp mới đúng.
Anh không nhất thiết phải ở biệt thự, nhưng ít nhất một căn phòng rộng 160- 170 mét vuông, cắn phòng đơn giá khởi điểm tầm 30 ngàn tệ trở lên chắc là không có vấn đề gì.
Nếu là lúc bình thường thì ông ta chắc chắn sẽ không nhịn nổi mà hỏi xem tại sao điều kiện gia đình lại kém như thế, nhưng bây giờ là thời điểm đặc biệt, ông ta cũng
không tiện nhiều lời.
Ninh Thần đứng lên, hơi khom khom lưng, nghẹn ngào nói: “Cảm ơn ông”.
“Đừng khách sáo, đây đều là việc tôi nên làm”, Liêu
Thiên Bằng đáp xong lại nhìn về phía Ninh Ngọc Lâm mà nói tiếp: “Việc này đáng ra cậu nên bảo với tôi từ sớm mới phải, nếu hôm nay tôi không đến công xưởng của mọi người để ký hợp đồng thì tôi còn chẳng biết được chuyện này”.
Ninh Ngọc Lâm cười khổ, chuyện riêng nhà mình sao có thể làm phiền người khác được, cậu ta nhìn ra được Liêu Thiên Bằng là thật lòng muốn giúp đỡ, cho nên cũng không nói gì nhiều.
Ở một bên khác, Đồng Hải Lượng đang toát mồ hôi hột, đứng ngây ngốc nắm chặt lấy điện thoại cả buổi cũng
không thốt ra được tiếng nào.
Đám đàn em đứng bên cạnh thấy hắn như vậy bèn
không kìm được mà hỏi: “Anh Lượng, có chuyện gì vậy?”
Đồng Hải Lượng rùng mình một cái giống như bị giật điện, hắn ta quay lại nhìn đám đàn em của mình, không biết nên nói như thế nào.
Hồi trước lúc Liêu Thiên Bằng làm bình nước nóng từng nói có quen được một người trẻ tuổi làm kinh doanh rất giỏi ở công xưởng, còn nói muốn kéo người về nhưng vẫn chưa làm được. Liêu Thiên Bằng tán thưởng người trẻ tuổi đó rất lâu, thậm chí đến bây giờ mỗi lần đám đàn em làm việc không thuận lợi là ông ta đều lấy đối phương ra
để nói làm gương.
“Nếu mà tôi mời được cậu Lý đến làm, phải thay được
cả trăm đứa các cậu, một đám ngu ngốc! Không bằng
được cả một phần trăm năng lực của cậu Lý!”
Một người kiêu ngạo như Liêu Thiên Bằng, bình thường mấy ông chủ lớn có giá trị tài sản gấp mấy lần mình, ông ta nói kệ là kệ được, người trẻ tuổi có thể được ông ta tán dương như vậy chắc chắn phải có bản lĩnh hơn người.
Lúc đó Đồng Hải Lượng còn hỏi thân phận cụ thể của người này, cuối cùng lại bị Liêu Thiên Bằng mắng cho một trận: “Nói với cậu làm cái khỉ gì, làm cho tốt chuyện của mình đi, cứ ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng!”
Đồng Hải Lượng chẳng thể ngờ được người mà nhà họ Hoắc bảo mình bắt cóc lại chính là thiên tài kinh doanh mà Liêu Thiên Bằng tâng bốc.
Thế này thì trùng hợp quá đi mất!
“Anh Lượng, có chuyện gì vậy, sao trông anh cứ như
nhìn thấy ma thế”, tên đàn em lại hỏi.
Đồng Hải Lượng hoàn hồn lại, lắp bắp nói: “Cái tên Lý Phong kia… hắn, hắn chính là thiên tài kinh doanh mà anh
rể tôi nói đến…” Đọc full tại
Vietwriter.net nhé
Hai tên đàn em nghe vậy thì sững sờ, bọn chúng đầu biết gần đây Liêu Thiên Bằng thường khen một người trẻ tuổi mà chưa ai từng gặp qua, gần như tâng bốc người đó
lên tận chín tầng mây luôn.
Nói thật thì điều này làm bọn chúng rất bất mãn, nhưng chẳng có ai dám phản bác, vì chúng tự biết sức mình đến đâu, cũng biết là mình phải dựa vào Liêu Thiên
Bằng để kiếm cơm ăn.
Tuy rằng trông bọn chúng người không ra người ngợm chẳng ra ngợm, nhưng chỉ cần một câu nói của Liêu Thiên Bằng thì dù lên núi đao hay xuống biển lửa bọn chúng cũng không từ!
Đột nhiên Đồng Hải Lượng chợt nhớ ra điều gì đó bèn nói: “ĐiI”
“Hả? Đi đâu cơ?”
“Còn đi đâu được nữa! Mau đi về xem tên kia thế nào rồi! Không thể để cái thằng ranh Da Vàng kia đấm hắn
thêm nữa!”
Thằng Da Vàng chính là biệt hiệu của tên xăm mình kia, hai tên đàn em lập tức nhớ ra hôm qua, lúc đến nơi đã thấy Hoắc Khải bị đánh rất thảm hại, trên trán bị đập
thành một vết thương rất lớn.
Bọn chúng biết tên xăm mình tính khí thô bạo, đừng nói là người bị trói chặt, cho dù có là người đang tự do như chúng mà khắc khẩu với nhau cái là cũng động tay
động chân như thường.
Hai tên này không nói nhiều nữa, vội đi theo Đồng Hải
Lượng, chẳng kịp lo gì đến bữa sáng nữa.
Chiếc xe van nhả khói chạy mất, ông chủ ở đằng sau còn chửi đổng: “Mợ nó chứ, đám người gì không biết, bữa sáng có 20 tệ mà cũng ăn chực, một đám choai choai
không có mắt!”
Lúc đám ba người Đồng Hải Lượng đến nông trại, chưa cần mở cửa đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc bên
trong.
Làm bọn chúng căng thẳng hơn cả là cửa nông trại
đang mở toang hoang.
Mặt Đồng Hải Lượng nặng như đeo chì đi vào, cảnh tượng trước mặt đập vào mắt làm cả người hắn phát run
lên.
Chiếc ghế vốn có trói Hoắc Khải bây giờ đang đổ kềnh trên đất, hai tên đàn em của mình thì cả người đầy mùi rượu nằm mê man, còn Hoắc Khải đã không thấy bóng
dáng đâu.
Không cần Đồng Hải Lượng lên tiếng, hai tên đàn em đã chạy lại, dùng hết sức gọi hai tên đang say ngất kia
dậy.
Hai tên kia ngủ cả một đêm, hơi rượu cũng tan đi không ít, chỉ có điều lúc mở mắt ra vẫn còn mơ mơ màng
màng.
Nhất là tên xăm mình bị đấm cho nổi mấy cục u trên đầu, vừa mở mắt ra đã xuýt xoa, bất giác cất tiếng chửi:
“Ð* m* ai thế, đau chết đi được!”
“Da Vàng, Lý Phong đâu? Hắn đâu rồi?”
“Lý Phong cái gì? Cút, tao cần thời gian!”, tên xăm
mình mơ mơ màng màng nói.
Đồng Hải Lượng đi qua cho hắn một đạp, chửi: “Uống uống uống, rồi có ngày mày uống đến chết luôn! Người
tao bảo mày trông chừng cho kỹ đâu! Chạy đâu mất rồi!”
Tiếng chửi mắng của Đồng Hải Lượng và cảm giác đau đớn trên mặt làm tên xăm mình tỉnh táo ra được đôi
chút.
Hắn loạng choạng đứng dậy, chỉ sang bên cạnh mà nói: “Chả trói ở ghế kia gì”.
“Trói cái con m* mày ấy! Mở to đôi mắt chó của mày ra mà xem, có người không!” Đồng Hải Lượng tức giận
mắng.
Tên xăm mình quay sang nhìn, quả nhiên trên ghế không một bóng người, hắn không khỏi dụi mắt, vẫn chẳng thấy người đâu, liền bất giác lẩm bẩm: “Không thể
nào, tối qua vẫn trói ở đó cơ mà!”
Một tên đàn em quay qua hỏi: “Anh Lượng, làm thế nào giờ?”
“Tao biết làm thế đé* nào được mà hỏi!“ Đồng Hải
Lượng cáu đến mức muốn giết người.
Nếu giờ này Hoắc Khải còn ở đây, thì cho dù hắn
không thể hóa giải hiểm khích, ít nhất cũng có thể thông
qua việc chủ động phóng thích mà bày tỏ thiện ý của
mình.
Đọc full tại
Vietwriter.net nhé Nhưng bây giờ không thấy người đâu nữa rồi.
Nếu như Hoắc Khải chỉ im lặng về nhà coi như chưa từng có chuyện gì thì thôi, nhỡ hắn mà báo cảnh sát thì
sao?
Tiền chưa về tay, người cũng chạy mất, cho dù là phía
cảnh sát hay nhà họ Hoắc đều không thể tha cho hắn.
Còn nữa, cho dù Hoắc Khải có đi báo án thì cuối cùng cũng sẽ về nhà, đến lúc đó nhất định sẽ gặp được Liêu
Thiên Bằng.
Nghĩ đến việc anh rể và hắn có thể sẽ đụng mặt,
gương mặt Đồng Hải Lượng dần dần trở nên trắng bệch.
Tính cách anh rể của mình như thế nào hắn cũng đã
biết, nếu đã nổi cơn thì chắc chắn ác hơn ai hết.
Cho dù hắn có là em vợ, nếu phạm lỗi, vẫn đánh như
thường!
Đám đàn em cũng hiểu điều này, nên sắc mặt cũng trắng bệch theo, cả lũ run bần bật hỏi: “Anh, anh Lượng,
hay là chúng ta chạy đi…”
Đồng Hải Lượng cũng có ý như vậy, ba mươi sáu kế
chuồn là thượng sách. Nhưng sau hắn lại nghĩ, chạy đi đâu được?
Chút tiền mọn bình thường kiếm được đều bị hắn tiêu
hết sạch, chẳng giữ lại được một đồng, bây giờ muốn
chạy cũng chẳng biết chạy đi đâu.
Hơn nữa, cho dù trốn đi ba tháng, năm tháng, có trốn
được suốt đời không về ư?
Dựa vào tính cách của Liêu Thiên Bằng mà nói, cho dù hắn có trốn ba năm, năm năm về vẫn bị đánh cho nát mặt
như thường.
Cho nên, không thể trốn, không có ý nghĩa gì cả.
Nghĩ vậy, trên mặt Đồng Hải Lượng chợt lộ ra vẻ chán nản và hối hận, biết vậy thì lúc đó đã không vì câu kết được với nhà họ Hoắc mà bắt trói người ta rồi.
Bây giờ chả được cái tích sự gì, lại còn đắc tội hết một lượt.
Sao mình lại ngu ngốc thế không biết!
Đồng Hải Lượng tát mạnh mình mấy cái, dậm chân
nói: “Đi, đi tìm anh rể tao!“
“Hả? Bây giờ đi tìm anh Bằng ư? Nhỡ gặp phải tên đó thì chẳng phải là tự tìm đường chết à!” đám đàn em
hoang mang hỏi.
“Không thì sao? Cho dù mày muốn chạy thì có chạy đi đâu được? Vì chút chuyện như thế này mà muốn cả đời đều không về được à?“ Đồng Hải Lượng nghiêm túc phân tích: “Tuy rằng chúng ta bắt trói hắn, nhưng cũng chưa
làm chuyện tuyệt tình, cùng lắm thì đắc tội hắn thôi,
hết sạch, chẳng giữ lại được một đồng, bây giờ muốn
chạy cũng chẳng biết chạy đi đâu.
Hơn nữa, cho dù trốn đi ba tháng, năm tháng, có trốn
được suốt đời không về ư?
Dựa vào tính cách của Liêu Thiên Bằng mà nói, cho dù hắn có trốn ba năm, năm năm về vẫn bị đánh cho nát mặt
như thường.
Cho nên, không thể trốn, không có ý nghĩa gì cả.
Nghĩ vậy, trên mặt Đồng Hải Lượng chợt lộ ra vẻ chán nản và hối hận, biết vậy thì lúc đó đã không vì câu kết được với nhà họ Hoắc mà bắt trói người ta rồi.
Bây giờ chả được cái tích sự gì, lại còn đắc tội hết một lượt.
Sao mình lại ngu ngốc thế không biết!
Đồng Hải Lượng tát mạnh mình mấy cái, dậm chân
nói: “Đi, đi tìm anh rể tao!“
“Hả? Bây giờ đi tìm anh Bằng ư? Nhỡ gặp phải tên đó thì chẳng phải là tự tìm đường chết à!” đám đàn em
hoang mang hỏi.
“Không thì sao? Cho dù mày muốn chạy thì có chạy đi đâu được? Vì chút chuyện như thế này mà muốn cả đời đều không về được à?“ Đồng Hải Lượng nghiêm túc phân tích: “Tuy rằng chúng ta bắt trói hắn, nhưng cũng chưa
làm chuyện tuyệt tình, cùng lắm thì đắc tội hắn thôi,
không phải tội chết. Cho nên phải nhân lúc hắn chưa gặp được anh rể tao thì mình phải đi xin lỗi trước, cố gắng kéo
vớt chút hình tượng, không khéo lại có tác dụng”.
Hai tên đàn em nhìn nhau, nhưng dường như cũng không nghĩ ra được biện pháp nào tốt hơn, chỉ đành cúi
gằm vâng dạ.
Bây giờ Đồng Hải Lượng hối hận đến xanh ruột, nhưng lại chỉ có thể mất bò mới lo làm chuồng, cởi trói cho hai tên đàn em đang mơ mơ màng màng kia rồi đem theo lên
xe cùng.
Đồng Hải Lượng nhìn hai tên đàn em đang say bí tỉ kia, không kìm được cho thêm mấy cái bạt tai. Đến người cũng không trông chừng cho tốt được, đúng là đồ vô dụng!