Chương 368: Từ chối
“Không thể nào, nó chỉ là một thằng con hoang…”
Lý Tinh Thanh vừa đứng dậy định nói thì bà cụ đã quét mắt qua: “Thế này không được, thế kia cũng chẳng xong. Anh coi tôi đã chết rồi đấy à! Một là cho nó thừa kế cổ phần, hai là cho nó làm kế hoạch, các anh chị tự chọn đi!”
Cả đám người cứng họng. Bọn họ không phải kẻ ngu, biết thừa là bà cụ đang đào hố sẵn để chờ bọn họ nhảy vào.
Chuyện thừa kế cổ phần không phải là mục đích chính của bà ta. Nói cách khác, bà ta biết thừa việc cho Lý Phong thừa kế lúc này là không thể, sẽ phải chịu sự ngăn cản.
Cho nên bà ta lấy lùi làm tiến, dùng cổ phần đổi lấy vị trí giám đốc phòng kế hoạch.
Nói thật, giám đốc phòng kế hoạch nghe thì oai đấy nhưng chẳng là cái gì trong mắt mọi người cả.
Giám đốc tại công ty tập đoàn Lý Thị có đến mười mấy người. Có quyền nhất thì cũng chỉ là những người liên quan đến vận hành thị trường. Còn những người khác, từ phòng nhân sự cho đến hành chính thì cũng chỉ là loại tôm tép.
Với doanh nghiệp gia đình thì tiền là số một, những cái khác không quan trọng.
Lý Tinh Thanh, Lý Chính Thụy và những người khác nhìn nhau, trao đổi bằng ánh mắt.
Một lúc sau, Lý Chính Thụy đứng dậy nói: “Thưa bác, thật ra cháu nghĩ cái phòng kế hoạch này không quá quan trọng. Trong tập đoàn chúng ta không phải là không có phòng kiểu này đâu, việc gì phải…”
“Tôi nói rồi, chọn một trong hai”, bà cụ híp mắt nhìn ông ta và nói bằng giọng điệu uy hiếp: “Đừng quên tôi là gia chủ của nhà họ Lý, có một cơ hội đưa ra quyết định. Cơ hội này tôi chưa từng sử dụng, nhưng đến lúc cần thiết thì tôi sẽ dùng đấy”.
Lý Chính Thụy lập tức câm như hến. Nhà họ Lý cho gia chủ một số đặc quyền nhất định, trong đó quyền lực lớn nhất là được một lần tự quyết định.
Bất kể cả nhà nghĩ gì thì miễn là còn cơ hội, sẽ không ai có thể phản đối.
Đây là tổ huấn của nhà họ Lý, nhưng phần lớn gia chủ đều sẽ không chủ động dùng cái quyền này. Bởi vì một khi sử dụng, người đó sẽ bị mất đi con át chủ bài của bản thân, và không còn thủ đoạn uy hiếp nào nữa.
Vì vậy bà cụ trước nay đều rất trân trọng đặc quyền này, không đến mức cần thì bà ta sẽ không dùng.
Nếu bị ép thì chưa chắc bà ta sẽ dùng, vì quyền lực của chi chính là để dành cho người thừa kế của bản thân bà ta.
Đám người Lý Chính Thụy rất hiểu, mặc dù trước khi chết, bà cụ nhất định sẽ dùng đặc quyền, nhưng kéo dài được ngày nào thì có lợi ngày ấy.
Hiện giờ chưa có ai thừa kế cổ phần, theo quy tắc của gia tộc thì ngoài chi chính ra, chi phụ cũng sẽ nhận được một phần lợi ích.
Có thể trì hoãn bà ta thêm một ngày thì tội gì không làm?
Sau khi nghĩ thông rồi thì cũng không khó để lựa chọn nữa.
Đám người nhỏ giọng bàn luận thì Lý Chính Thụy đại diện nói: “Đã vậy thì chúng cháu đồng ý cho Lý Phong đảm nhiệm chức vụ giám đốc phòng kế hoạch, nhưng sẽ không được có quá nhiều đặc quyền và không được làm phiền đến việc kinh doanh của chúng cháu”.
“Tôi không quan tâm, cho thằng Phong nó tự làm”, bà cụ nói.
“Vậy là tốt nhất”, Lý Chính Thụy gật đầu, ngồi xuống.
Chỉ cần bà cụ không ra tay thì đừng nói một cái chức giám đốc phòng kế hoạch, có lên vị trí phó chủ tịch của Lý Thắng Bân cũng được nữa là. Đằng nào cũng vẫn phải nể mặt bọn họ thôi.
Quyền lực nhiều khi chỉ là mặt ngoài, quan trọng vẫn là phải nghe theo người có thực lực.
Nếu không sao bà cụ có thể ở đây nói lảm nhảm với cả đám người này vì
chuyện quyền thừa kế gia chủ chứ.
Lúc này, Hoắc Khải đột nhiên nói: “Khoan đã, tôi làm gì nói là sẽ tiếp nhận chức vụ này nhỉ”.
Đám người đồng loạt quay sang, nhiều người còn mang theo cả sự khinh bỉ.
Một đứa con hoang mà thôi, cho cái chức giám đốc là đã tốt lắm rồi mà còn mưu đồ cái gì? Không muốn làm mà vẫn muốn ăn à? Mơ đi!
Nhưng người chi phụ đều không nói mà im lặng nhìn bà cụ với Hoắc Khải, chờ diễn biến tiếp theo.
Bất kể mọi chuyện có thế nào thì cũng là chuyện tốt với bọn họ, bởi vì phản ứng của Hoắc Khải như là đang đối đầu với bà cụ.
Bà cụ dùng cổ phiếu để đổi lấy cho hắn ta một chức vụ giám đốc mà hắn ta lại không chịu.
Đến Lý Thắng Bân còn có chút tức giận, chỉ vào Hoắc Khải và nói: “Cậu có biết điều không vậy hả?”
Hoắc Khải không trả lời Lý Thắng Bân. Bà cụ giơ tay lên ý bảo Lý Thắng Bân đừng nói nữa.
Bà ta nhìn Hoắc Khải và nói: “Cậu đã từng nói với tôi là nhà họ Lý cần thay đổi. Bây giờ tôi cho cậu cơ hội để thay đổi tất cả thì cậu lại không chịu?”
“Tôi nói nhà họ Lý cần thay đổi đó là sự thật, nhưng tôi không nói bản thân mình sẽ đi làm việc này. Với tôi, làm việc này sẽ đắc tội rất nhiều người. Không nói đến cái khác, chỉ với ba gậy vừa rồi thôi, chẳng lẽ không có ai muốn đánh tôi một trận hay sao? E là tất cả đều muốn đấy”, Hoắc Khải bình tĩnh nói với giọng điệu thản nhiên: “Quan trọng nhất là, tại sao tôi phải thay đổi nhà họ Lý? Từ đầu đến cuối tôi còn chẳng coi bản thân là người nhà họ Lý cơ mà. Mấy cái quyền thừa kế cổ phần hay danh vọng mà các người nói, chẳng đáng một xu với tôi.”.
“Láo toét!”, Lý Tinh Thanh đập bàn đứng dậy, lại quên mất nơi đó ông ta vừa mới bị đánh xong, đau đến mức cắn chặt cả răng.
Càng đau ông ta càng tức. Ông ta chỉ Hoắc Khải và nói: “Cậu nghĩ cậu là ai mà bày đặt nói là nhà họ Lý lại không đáng để cậu xem trọng thế, cậu là cái quái gì hả!”
“Cho thể diện mà lại không chịu nể mặt!”
“Phí công bà cụ còn tìm mọi cách cho nó lên làm giám đốc phòng kế hoạch mà”.
Đám người không ngừng chê cười. Bảo bọn họ là đang giúp bà cụ dạy dỗ Hoắc Khải, không bằng nói là bọn họ đang bơm đểu, tiện thể nói bà cụ không có mắt nhìn người.
Giúp đỡ cái loại như này cơ à, chi chính đúng là sắp tàn rồi.
Bà cụ nhìn Hoắc Khải đang bình tĩnh ngồi đó. Bà ta biết rằng người này không phải đang giả vờ mà là đang thật sự không quan tâm đến nhà họ Lý.
Nhưng bà ta không hiểu, sao một đứa con hoang lại có tự tin như thế?
Cho dù nhà họ Lý có rơi từ vị trí nghìn tỉ xuống vị trí không nổi chục tỉ thì họ vẫn từng là nhà họ Lý số một Tây Bắc.
Có hàng đống người muốn kéo gần quan hệ với nhà họ Lý, thế mà Hoắc Khải lại khinh bỉ như vậy.
“Cậu sợ?”, bà cụ hỏi.
“Chắc thế. Tôi không sợ phiền, nhưng sợ những cái phiền phức không đáng có. Người thông minh nên biết tránh xa rắc rối, nhà họ Lý với tôi là một rắc rối”, Hoắc Khải nói.
“To gan thật, dám hạ thấp gia tộc như vậy. Tôi thật sự muốn lôi nó ra ngoài rồi đánh nó một trận đấy!”, Lý Tinh Thanh phẫn nộ gầm lên.
Bà cụ không ừ hử gì. Một lúc sau, bà ta mới đứng dậy nói với Tào Hạc Minh: “Đỡ tôi về phòng”.
“Vâng”, Tào Hạc Minh gật đầu, lão ta liếc nhìn Hoắc Khải, trong lòng cười khẩy.
Một thằng cha không biết điều thì chắc chắn sẽ không có kết cục tốt.
Bà cụ được Tào Hạc Minh đỡ, chầm chậm rời đi.
Bà ta đi thì Hoắc Khải cũng không thích ở lại lâu, cũng liền rời khỏi đó.
Còn Lý Thắng Bân thì tức đến cả người phát run, hận không thể đạp cho Hoắc Khải ngã lăn ra đất rồi đánh cho anh một trận tơi bời. Nhưng trước mặt nhiều người chi phụ như vậy, ông ta không thể làm thế. Nếu không sẽ khiến chi chính mất mặt. Bà cụ chưa dạy dỗ Hoắc Khải cũng là vì lí do này.
Có tức đến mấy thì cũng phải làm một cách kín đáo, đóng cửa lại rồi nói, chứ không thể để chi phụ cười vào mặt được.
Nhưng bọn họ không nói không có nghĩa là mọi chuyện sẽ kết thúc ở đó.
Đám người chi phụ ai nấy đều cười cợt, thậm chí không ít người đã bật cười thành tiếng.
Chi chính đúng là làm trò hề thật, gọi một đứa con hoang ra để thừa kế cổ phần, cuối cùng đứa con hoang này còn không chịu, đúng là cười chết.
Tiếng cười của bọn họ to đến mức tòa nhà bên cạnh cũng nghe thấy.
Bà cụ nghe được, Lý Thắng Bân cũng nghe được, Hoắc Khải cũng thế.
Nhưng người nghe thấy tiếng cười thì lại có suy nghĩ khác nhau.
Hoắc Khải về phòng, vừa mở cửa ra đã thấy Ninh Thần đang ngồi trước máy tính lạch cạch đánh máy.
Anh bước qua, nhẹ nhàng ấn vào hai vai của Ninh Thần và hỏi: “Em mệt chưa?”
“Cũng bình thường ạ, sao anh về nhanh thế? Chẳng phải anh bảo đi bàn chuyện hay sao?”, Ninh Thần ngừng lại công việc, xoay đầu hỏi.
“Không có gì quan trọng bằng việc về gặp em hết”, Hoắc Khải đáp.