Chương 416: Có qua có lại
Từ khóa mà Hoắc Khải ném ra chính là giọt nước tràn ly. Anh nói với nhà họ Hoắc rất rõ ràng, muốn hợp tác thì đừng chơi mấy trò tính toán thiệt hơn, càng đừng nghĩ mấy việc chiếm được cái lợi gì của người khác, nếu không mọi người đường ai nấy đi, khỏi chơi nữa.
Trong tình huống như thế này, nhà họ Hoắc không có ai dám giống như trước nữa.
Kể cả Hoắc Lập Quần cũng có chút không chống đỡ nổi.
Trước đây bọn họ đều dựa vào danh tiếng của nhà họ Hoắc để chèn ép người khác, từ đó đạt được mục đích hợp tác, nào có bị người ta dùng danh nghĩa công ty khác để chèn ép như bây giờ.
Ấm ức, quả là ấm ức quá đi mất!
Trong cuộc đàm phán sau đó, cho dù là Hoắc Thanh Vân hay Hoắc Lập Quần đều bị Hoắc Khải chèn ép thẳng thừng.
Bọn họ đã mất đi cơ hội dẫn trước, cũng mất đi quyền chủ động.
Bây giờ lại đến mấy người Miêu Nhất Khoa nắm quyền chủ động ngược lại, không phải là mấy người muốn hợp tác với chúng tôi, mà là chúng tôi nói không muốn hợp tác với mấy người thì mới hợp tác.
Trong tình cảnh này, nhà họ Hoắc có giỏi đến đâu cũng không còn khả năng ép giá xuống thấp hơn giá thị trường 40% nữa.
Đừng nói là Hoắc Khải không buông tha, bây giờ cho dù có là Miêu Nhất Khoa cũng tuyệt đối không đồng ý.
Cho nên Hoắc Thanh Vân và Hoắc Lập Quần chỉ có thể nghiến răng tiến hành đàm phán theo phương thức thông thường, cố gắng hết sức để giành lại cái lợi cho bên mình.
Nếu như nhà máy điện tử thật sự bán cho Đường Thị Quốc Tế như lời Hoắc Khải nói, chắc chắn không tốt bằng việc hợp tác với người ta. Nói như vậy chỉ là để cho nhà họ Hoắc biết, so với việc làm không công cho mấy người thì chúng tôi còn có lựa chọn khác, mà mấy người lỡ mất lần hợp tác này thì sau này sẽ không còn cơ hội nữa.
Song phương có qua có lại, mỗi bên đều tranh giành vì lợi ích. Trong quá trình đàm phán, Hoắc Khải thỉnh thoảng lại nhắc đến một vài chuyện của nhà họ Hoắc.
Nhìn thì có vẻ Hoắc Khải đang dựa vào sự hiểu biết đối với nhà họ Hoắc mà đối kháng lại với áp lực của hai anh em Hoắc Thanh Vân và Hoắc Lập Quần, nhưng thực ra anh đang âm thầm có được không ít tin về tình trạng nhà họ Hoắc từ miệng mấy người này.
Từ sau khi anh sống lại, việc kinh doanh của nhà họ Hoắc đã từ từ chậm lại. Trong vòng hơn một năm, tốc độ tăng trưởng kinh tế của gia tộc này không còn nhanh chóng như trước nữa.
Tuy rằng vẫn đang tăng trưởng, nhưng đó chỉ là theo quán tính của nó từ trước.
Tuy rằng tên giả mạo hiểu rất rõ về Hoắc Khải, có thể mô phỏng đến mức Đường Trọng Vi cũng khó mà phân biệt thật giả, nhưng dù sao hắn ta cũng không phải Hoắc Khải.
Hắn ta có mô phỏng giống đến thế nào đi chăng nữa cũng chỉ là bề ngoài, còn kiến thức, tư tưởng thật sự thì hoàn toàn không mô phỏng được.
Hoắc Khải có thể đưa nhà họ Hoắc phát triển nhanh như vậy không phải dựa vào bề ngoài, mà là dựa vào bên trong.
Mà những thứ này đều là thứ tên giả mạo kia đang thiếu.
Có thể thấy được, qua một khoảng thời gian nữa thôi, tốc độ tăng trưởng của nhà họ Hoắc không chỉ đình trệ mà thậm chí còn có khả năng thụt lùi.
Bởi vì tên giả mạo đã âm thầm điều chuyển vị trí của rất nhiều người, có đến một phần năm vị trí quan trọng của những nhân vật chủ chốt đã bị điều động.
Những người còn lại chưa bị động đến, có lẽ đều là người của bên hắn ta, cũng có lẽ là vì sợ động tĩnh quá lớn dễ bị người ta nghi ngờ, nên mới tạm thời để đó.
Hoắc Khải hoàn toàn không cảm thấy lạ với kết quả như vậy, trái lại còn âm thầm thở phào một hơi.
Tên giả mạo không dẫn dắt nổi nhà họ Hoắc là chuyện tốt, nếu không thì anh sẽ càng khó đối phó với nhà họ Hoắc hơn.
Cuộc đàm phán hợp tác được tiến hành trong cả một ngày, mãi cho đến chập tối mới coi như xong.
Hai anh em Hoắc Thanh Vân và Hoắc Lập Quần chung sức ra trận, dốc hết sức bình sinh mới thỏa thuận được giá thấp hơn thị trường 10%.
Mức giá này cao hơn phương án ban đầu tận một nửa, nhưng lại thấp hơn 10% so với mức giá dự tính của mấy người Miêu Nhất Khoa. Người bên Miêu Nhất Khoa đương nhiên là vui mừng phấn khởi, còn người của nhà họ Hoắc thì ai nấy cứ như là ngậm phải quả đắng.
Mấy người Miêu Nhất Khoa trông càng vui vẻ bao nhiêu thì trong lòng họ càng khó chịu bấy nhiêu.
Nhất là Hoắc Thanh Vân và Hoắc Lập Quần, lúc họ nhìn Hoắc Khải đều hận đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Hôm qua rõ ràng đã ép được mấy người này sắp không chống đỡ nổi rồi, thành công đã ở ngay trước mắt, thế mà hôm nay đột nhiên lại xảy ra chuyện bất thình lình, khiến họ trở tay không kịp.
Trong cả quá trình, hai anh em đều không phát huy được tử tế, họ cảm thấy mình cứ như đang bị người khác dắt mũi, cho dù nói gì làm gì cũng đều thở không ra hơi.
Thấy dáng vẻ ấm ức của hai anh em họ, Hoắc Khải vẫn luôn giữ nụ cười mỉm trên khuôn mặt mình.
Anh quá hiểu hai người họ, cũng biết làm thế nào để đối phó, kết quả như thế này không có gì lạ.
Thực ra chủ yếu là vì mấy người Thượng Toàn Minh chưa có từng trải qua tình cảnh này, không hoàn toàn tự tin vào bản thân mình, nếu không Hoắc Khải hoàn toàn có thể đàm phán ra một kết quả tốt hơn cả thế này.
Nhưng thế này cũng coi như ổn rồi, ít nhất thì mấy người Miêu Nhất Khoa trông cũng có vẻ khá vui mừng.
Sau khi đàm phán xong, luật sư hai bên nhanh chóng làm hợp đồng. Trong thời gian chờ đợi, Hoắc Lập Quần đi đến.
Miêu Nhất Khoa vô thức đứng lên, dường như sợ Hoắc Lập Quần sẽ động chân động tay, bởi vì trong quá trình đàm phán, cậu này đã bị chọc tức không ít.
Hoắc Khải cười, vỗ nhẹ vai Miêu Nhất Khoa đang đứng chắn trước mặt, nói: “Không sao đâu”.
Lúc này Hoắc Lập Quần đã đi đến trước mặt, anh ta nhìn Hoắc Khải hỏi: “Anh là ai?”
“Không phải đã giới thiệu rồi sao, đây là anh Lý Phong, người phụ trách hợp tác của công ty chúng tôi”, Miêu Nhất Khoa nói.
Hoắc Lập Quần cũng không thèm nhìn Miêu Nhất Khoa mà nói thẳng: “Tôi chưa từng nghe nói đến cái tên này, nhưng có năng lực như vậy không thể nào là người không có tiếng tăm gì. Trước đây anh làm việc ở đâu?”
“Người tự do, không đáng nhắc đến”, Hoắc Khải đáp.
Thượng Toàn Minh ở bên cạnh có chút đắc ý, cũng hơi huênh hoang nói: “Cậu ta là học sinh sau cùng của thầy tôi, giáo sư Triêu Vĩnh An, cũng là người thừa kế của thầy!”
Hoắc Lập Quần nghe vậy thì ngây ra, Triệu Vĩnh An?
Anh ta đương nhiên từng nghe qua tên của vị giáo sư già, học trò của ông ấy ở khắp nơi trong thiên hạ mà.
Trước đây nhà họ Hoắc còn để Hoắc Giai Minh và Hoắc Đình Viễn đến tiếp cận Triệu Vĩnh An, thử xem có thể kế thừa mạng lưới quan hệ của vị giáo sư già này không, cuối cùng lại bị Hoắc Khải chiếm được cái lợi này.
Nếu như nhân vật kiểu Hoắc Giai Minh và Hoắc Đình Viễn có thể kế thừa mạng lưới quan hệ của Triệu Vĩnh An, thì đối với nhà họ Hoắc có thể nói là như hổ thêm cánh.
Nhưng đối với người như Hoắc Lập Quần mà nói thì lại không quan trọng như vậy. Vốn mạng lưới quan hệ của anh ta phát triển thêm mấy năm nữa thôi thì cũng không kém Triệu Vĩnh An.
Tuy rằng mạng lưới quan hệ của Triệu Vĩnh An là dựa vào mối quan hệ thầy trò và bạn học mà thành lập nên tính chất của liên minh, nhưng thực ra chuyện mạng lưới quan hệ cũng chỉ có vậy, không phải cứ cùng một trường ra đều là anh em ruột cả.
Hoắc Lập Quần vẫn luôn khịt mũi coi thường kiểu liên minh này, cho rằng nó chỉ là lòe thiên hạ chứ chẳng có tác dụng gì.
Nhưng không thể phủ nhận rằng người có thể lãnh đạo cả một mạng lưới quan hệ như vậy vẫn đáng để kính trọng.
Cho nên lúc Thượng Toàn Minh nói ra Hoắc Khải có thân phận là người kế thừa mạng lưới quan hệ của Triệu Vĩnh An, sự nghi ngờ trong lòng Hoắc Lập Quần mới tiêu tan.
Giống như anh ta đã nói, người có thể chèn ép hai anh em họ thành như vậy chắc chắn không thể nào là nhân vật nhỏ được, cho dù có là Miêu Nhất Khoa cũng không đạt được đến mức đó, nói gì đến chỉ là một cấp dưới trong công ty ông ta?
Bây giờ sau khi biết quan hệ của đối phương với giáo sư Triệu Vĩnh An, tuy rằng Hoắc Lập Quân vẫn cảm thấy có chút kinh ngạc, nhưng cũng không cảm thấy kỳ lạ như trước nữa.
Không có chút năng lực, làm sao có thể đảm nhận nổi thân phận người thừa kế của vị giáo sư già kia.
Nhìn thấy sự thoải mái trong mắt Hoắc Lập Quần, trong lòng Hoắc Khải cũng tràn đầy sự vui mừng.
Có thể làm tiêu tan sự nghi ngờ của nhà họ Hoắc đối với mình, chứng tỏ danh tiếng của giáo sư vẫn rất có tác dụng.
Hoắc Lập Quần lại nhìn Hoắc Khải, nói: “Anh có thể đến nhà họ Hoắc, tuy rằng nhà họ Hoắc trước nay vẫn để con cháu trong nhà đảm đương vị trí chủ chốt, nhưng năng lực của anh rất khá, tôi đảm bảo, anh có thể có được vị trí không kém bất kì một con cháu hàng thừa kế thứ hai nào!”
Nhà họ Hoắc vẫn rất coi trọng nhân tài tuyển từ ngoài vào, nhất là sau khi Hoắc Khải nắm quyền thì lại càng như vậy.
Quyền lực của con cháu trong nhà quá lớn sẽ sản sinh ra một sự mục ruỗng nhất định trong gia tộc, nếu có nhân viên bên ngoài vào cân bằng thì sẽ tốt hơn nhiều.
Hoắc Lập Quần nhắm được năng lực của Hoắc Khải, muốn thu được anh về dưới trướng. Theo anh ta thấy thì việc này không hề thua kém gì việc bàn bạc thành công một cơ hội hợp tác nào cả.
Nếu Hoắc Khải thật sự chỉ là một người tự do thì có lẽ cũng sẽ lay động, bởi nhà họ Hoắc vốn là một nơi mà mọi người muốn hướng đến.
Đáng tiếc anh lại không phải người như vậy.
Đối với lời mời gọi của Hoắc Lập Quần, Hoắc Khải chỉ mỉm cười nói: “Thật ngại quá, tôi tự do quen rồi, lần này đến chỉ là nhận sự ủy thác của chủ tịch Miêu mà thôi, không có ý định lâu dài. Mà năng lực của anh Hoắc đây cũng rất khá, nếu có thể đến giúp tôi, thì tôi có thể đảm bảo tương lai của anh không hề kém bất kỳ một người con cháu hàng thừa kế thứ nhất nào của nhà họ Hoắc”.