Chương 33: Muốn về nhà
Tình cảm sướt mướt xong, Ninh Thần mới quyến
luyến bịn rịn mà tạm biệt hai người họ.
Thấy Ninh Thần rời đi, nhân viên trong cửa hàng
đều vội vàng chạy ra vẫy tay chào cô.
Mọi người nhìn gia đình cô rời đi, được một lúc sau, không biết ai đó cất tiếng hỏi: “Các chị cảm thấy, cô ấy sẽ hạnh phúc chứ?”
“Có cái rắm ấy! Đúng thật là não bị úng nước rồi!” cửa hàng trưởng xì một tiếng, rõ ràng là rất coi
thường Hoắc Khải.
Không chỉ mình bà ấy mà người khác cũng vậy, đều cảm thấy lần này Ninh Thần nghỉ việc quả thật
quá dại dột. Người chồng như thế mà cô cũng dám tin tưởng?
Gần như tất cả mọi người đều tin rằng, lần tới gặp Ninh Thần thì người con gái đẹp nhất cửa hàng này sẽ
trông càng tiều tụy, càng khốn khổ hơn nữa.
Lúc này ba người nhà họ đang đi men theo bên
đường.
Chương 33: Muốn về nhà việc ở cửa hàng thời trang đó lâu như thế rồi mà nói nghỉ là nghỉ luôn, trong lòng cô không khỏi cảm thấy
thấp thỏm, thậm chí là áy náy.
Cô cảm thấy cứ ra đi như vậy, thật sự là đã phụ lòng những người từng giúp mình.
Hoắc Khải vẫn luôn quan sát biểu cảm của cô, hơi do dự một chút rồi vẫn cất tiếng hỏi: “Có phải em cảm thấy bảo em nghỉ việc thẳng như vậy là không tôn trọng em không? Thực ra anh không có ý đó, chỉ là cảm thấy bọn họ…”
“Tôi biết là anh không có ý đó”, Ninh Thần lắc đầu, nhìn Hoắc Khải mà thở dài nhè nhẹ, nói: “Thực ra bọn họ không xấu như anh nghĩ, hôm nào cũng chủ động cho tôi tan làm sớm để về đón Đường Đường, thời gian dài như thế rồi nhưng lại không một ai có ý kiến gì. Thỉnh thoảng chủ cửa hàng đến, phát hiện tôi về sớm, họ cũng đều nói đỡ cho tôi. Chuyện hôm nay thực ra bọn họ làm không sai. Chúng tôi đến để kiếm tiền giúp người ta, chứ không phải vì một người oan ức mà ảnh hưởng đến lợi ích của người khác”.
Hoắc Khải gật đầu, anh đã sớm nhìn ra tình cảm của Ninh Thần đối với mấy nhân viên cửa hàng này rất sâu đậm.
“Lúc nãy anh quả thật là đã nghĩ sai rồi, nhưng
muốn em nghỉ việc không hoàn toàn là do cách làm
Chương 33: Muốn về nhà
của bọn họ. Cho dù xét toàn cục thì họ không sai, nhưng anh không mong rằng em phải tạm nhân nhượng vì lợi ích chung”, Hoắc Khải nhìn vào mắt Ninh Thần, nói rất thành thật: “Tin anh đi, anh có khả năng để hai mẹ con em không phải khuất phục trước cuộc sống!”
Giọng điệu và ánh mắt của anh rất kiên định, Ninh Thần nhìn anh một hồi lâu, trên khuôn mặt dần xuất hiện nụ cười.
“Ừ, tôi tin anh”. cô đáp.
“Con cũng tin bố!“ Đường Đường ôm lấy cổ của Hoắc Khải mà nói lớn.
Hoắc Khải cười lớn, ôm chặt cô bé rồi nói: “Để cảm ơn sự tin tưởng của hai mẹ con, hôm nay nhà mình cùng đi ăn một bữa to có được không?”
“Không về nhà ăn à?”, Ninh Thần hỏi.
“Hôm nay không ăn ở nhà nữa, anh vừa mới lên chức tăng lương, nên ăn mừng một chút”, Hoắc Khải cười đáp.
“Lên chức rồi ư?” Ninh Thần không những không cảm thấy vui mừng, trái lại trên mặt còn lộ ra vẻ ngạc nhiên. Theo như cô thấy, chắc hẳn chồng cô không thể nào lên được chức mới đúng, có lẽ là Cơ Hương
Ngưng nể mặt cô nên mới đặc biệt chiếu cố anh thôi.
Chương 33: Muốn về nhà
Đối với gia đình cô, đây hẳn là chuyện tốt, nhưng Cơ Hương Ngưng đã giúp đỡ nhiều lần như vậy rồi, Ninh Thần không muốn nợ ân huệ của cô ấy thêm nữa.
Hoắc Khải nhìn ra được suy nghĩ của cô nên mở miệng nói: “Đừng nghĩ nhiều, lên chức không phải do chuyện gì khác đâu, chỉ vì anh giúp cô ấy giải quyết được hai chuyện khá rắc rối, nếu không bây giờ Cơ Hương Ngưng đã bị cách chức rồi”.
“Hả? Sao lại thế?” Ninh Thần sửng sốt hỏi.
“Chuyện này nói ra thì dài, chúng ta tìm chỗ ăn cơm trước đã, vừa ăn anh vừa kể cho em sau, nếu không bụng của Đường Đường phải đói meo mất”, Hoắc Khải đáp.
Đường Đường vô cùng phối hợp, ôm lấy cái bụng của mình, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại: “Đói meo mất rồi…
Hoắc Khải và Ninh Thần đều phì cười, con bé này
đáng yêu quá đi mất.
Sau đó Hoắc Khải tìm được một nhà hàng hải sản trông khá sang trọng, ba người cùng ăn một bữa no nê.
Thực ra anh nghĩ, bữa này đáng ra nên đến một
nhà hàng cao cấp nhất mới đúng, nhưng bởi vì Ninh
Chương 33: Muốn về nhà
Thần sống trong điều kiện kinh tế không khá giả suốt một thời gian dài, cho dù biết Hoắc Khải lên chức tăng lương, mấy ngày trước lại vì giúp Ninh Ngọc Lâm đạt được giải thưởng mấy chục ngàn tệ, nên cũng không
muốn xa xỉ quá.
Hải sản thôi mà, ăn ở đâu chẳng như nhau, cứ phải đi mấy chỗ đắt đỏ làm gì.
Hồi trước lúc Hoắc Khải còn làm cậu chủ, đồ hải sản ăn đã phát ngán ra rồi, cũng không quan trọng ăn
ở đâu cho lắm, cho nên không hề miễn cưỡng.
Nhưng biểu cảm kinh ngạc và phấn khởi khi cô bé Đường Đường nhìn thấy cua hoàng đế, tôm hùm
Boston làm anh có phần đau lòng.
Ninh Thần thấy biểu cảm khác thường của Hoắc
Khải liền hỏi: “Anh sao thế?”
Hoắc Khải bẻ một cái càng cua hoàng đế, dùng kéo của nhà hàng cắt nát nó, đưa cái càng cua đầy thịt to hơn cả ngón tay cho Đường Đường, còn dịu
dàng giúp cô bé lau đi vệt nước sốt nơi khóe miệng.
Hoắc Khải nhìn dáng vẻ vui không gì bằng của cô bé khi ăn thịt cua, lại bẻ một cái càng cua cho Ninh Thần rồi mới đáp: “Chỉ là anh cảm thấy, hai mẹ con nên sống một cuộc sống tốt hơn, chứ không phải chỉ
vì một con cua như này mà vui đến vậy, điều này làm
Chương 33: Muốn về nhà
anh rất áy náy. Có đôi lời nói ra cũng chẳng có nghĩa lý gì, nhưng anh chỉ muốn nói với em rằng, có anh ở
đây, chắc chắn sẽ không để hai mẹ con em phải chịu thêm bất cứ uất ức gì nữa”.
Ninh Thần nhận lấy cái càng cua vẫn còn hơi nóng, nhìn vẻ mặt hổ thẹn, giọng điệu dịu dàng của Hoắc Khải, trầm lặng vài giây.
Sau đó cô bỗng nói: “Sắp trung thu rồi”.
“Đúng thế”, Hoắc Khải gật đầu đáp.
“Tôi muốn mua mấy cái bánh trung thu, để anh
đưa về tặng cho bố mẹ” Ninh Thần nói tiếp.
Hoắc Khải ngớ ra, bởi vì trong mấy năm nay biểu hiện của Lý Phong không được tốt cho lắm, nên đã vài năm nay hai người chưa từng đi thăm bố mẹ vợ. Hay nói chính xác, là bố mẹ của Ninh Thần không muốn
công nhận hai người họ.
Ninh Thần cũng tự cảm thấy mình tìm một ông chồng như vậy quả có hơi phụ lại sự bồi dưỡng và kỳ vọng của bố mẹ, nên chẳng có mặt mũi gì mà quay
ve.
Bao nhiêu năm rồi, mỗi lần đến những dịp đoàn tụ gia đình như tết trung thu, tết dương, tết âm, cô đều thầm đau lòng một mình, nhưng lại chưa từng nói cho
Lý Phong.
Chương 33: Muốn về nhà Bởi vì cô biết, cho dù mình có nhớ nhung người nhà đến thế nào đi chăng nữa, Lý Phong cũng sẽ
không hề để tâm.
Anh ta chỉ biết mình bị mất mặt, không về càng
tôt.
Hôm nay là lần đầu tiên trong bấy nhiêu năm, Ninh Thần chủ động nhắc đến chuyện cùng về nhà với Hoắc Khải.
Nói chính xác hơn thì tuy biểu hiện của Hoắc Khải không tồi, nhưng vẫn chưa từng thể hiện ra trước mặt bố mẹ vợ. Lúc này mà về hẳn sẽ bị hai người họ ghét bỏ.
Nhưng đột nhiên Ninh Thần rất muốn cùng anh về nhà mẹ, cô mong bố mẹ có thể thấy được chồng mình đã sửa chữa những lỗi lầm trong quá khứ.
Anh đang tích cực tiến bộ, còn đạt được một số thành tích nhỏ.
Có lễ bởi vì quá khứ từng trải qua quá thảm thương, nên Ninh Thần mới càng hy vọng được công
nhận, có thể cải thiện được mối quan hệ hiện nay.
Ninh Thần hơi căng thẳng nhìn Hoắc Khải, sợ rằng sẽ nghe được từ miệng anh mấy câu kiểu như “Không
muốn đi”.
Hoắc Khải biết những chuyện trong quá khứ đó,
Chương 33: Muốn về nhà
thực ra anh vẫn luôn suy nghĩ xem liệu mình có nên tìm cơ hội để hòa giải mối quan hệ gia đình hay không. Giờ đây Ninh Thần lại chủ động đề nghị, vừa hay hợp với ý anh.
Còn về việc lúc đó bố mẹ vợ có thái độ như thế nào, có làm khó anh hay không, đều không phải là
điều mà Hoắc Khải cần suy xét.
Dù họ làm khó anh đến thế nào đi nữa, đó cũng là hậu họa mà Lý Phong để lại, sớm muộn gì cũng phải giải quyết, và cũng bắt buộc phải giải quyết.
Nếu đã như vậy, còn kéo dài thời gian làm gì.
Anh gật đầu, đáp: “Được, anh biết một nhãn hiệu bánh trung thu ăn cũng được, lúc về ta sẽ lên mạng đặt mua. Bánh trung thu vừa về đến nơi là ta sẽ về
nhà”.
Nhìn nụ cười của Hoắc Khải, lại thêm giọng điệu không giống như đang đùa của anh, vành mắt Ninh
Thần ửng hồng.
Cô quả thật quá cảm tính, hoặc có thể nói là hơi
đơn thuần, rất khó khống chế cảm xúc của mình.
Hoắc Khải đưa khăn giấy rất kịp thời, thấp giọng nói: “Con vẫn đang ở đây mà, em phải làm gương cho
con bé chứ”.
Tính cách của Ninh Thần từ nhỏ đã vậy, Hoắc Khải
Chương 33: Muốn về nhà chưa từng muốn cô ấy thay đổi, nhưng anh cũng không mong sau này Đường Đường cũng dễ bị cảm tính y hệt cô.
Cho dù có là con gái cũng phải học cách khống
chế tốt cảm xúc của mình.
Cảm tính càng nghiêm trọng thì càng dễ bị người
ta chọc khóc.
Ninh Thần nhận lấy khăn giấy, bĩu môi, thấm thấm khóe mắt, nói: “Anh chê tôi à?”
Cái giọng nũng nịu hiếm khó làm Hoắc Khải không kìm được phì cười, nói: “Anh nào có chê, chỉ là nói đại thế thôi, hay là em cứ khóc đi đã, anh bóc càng cua
cho em”.
“Anh mới khóc ấy!” Ninh Thần nhõng nhẽo một câu, tâm trạng cũng tốt lên rõ rệt, sau đó hình như lại nhớ tới điều gì đó, tỏ ra hơi lo lắng: “Nhưng hồi trước
bố mẹ đối với anh…”