Chương 511: Lời nói
Hoắc Khải biết sức của mình, anh có sức mạnh nhưng để cứu người thì lại quá khó khăn.
Chỉ cần mở cửa sổ là có thể thấy ít nhất là ba người đàn ông to khỏe, ngoài ra còn có Tô Tử Hàng. Cho dù Tô Tử Hàng không biết đánh nhau thì anh ta cũng được tính là một người, nhổ một bãi nước bọt cũng đủ để tốn một phần tinh lực của anh rồi.
Cùng đối mặt với bốn người, Hoắc Khải chẳng dám chắc điều gì. Trên tay của một trong số bọn họ còn có một con dao cắt dưa hấu sắc sáng loáng.
Con dao dài như thế rõ ràng không phải để cắt dưa hấu rồi mà là chém người thành khúc thì đúng hơn. Đám người này không phải bọn vệ sĩ mặc vest đen mà lần trước Tô Tử Hàng thuê đến. Bọn họ mỗi người mặc một kiểu, trên người toàn là hình xăm quái lạ, chứng tỏ bọn họ không phải thứ tốt lành gì.
Có lẽ ở nước ngoài, xăm là một loại văn hóa, nhưng ở đây, thì nó là biểu tượng của sự không tốt.
Cho nên Hoắc Khải không dám làm gì xúc động mà chỉ dùng lời nói để kéo dài thời gian.
Anh tin rằng, đến lúc cần đánh nhau thì Đường Thế Minh nhất định sẽ xuất hiện.
Chính vào lúc này, anh nhìn thấy ánh mắt của Cố Phi Dương xảy ra sự biến hóa. Cô ta kinh hãi nhìn anh, tất cả các cảm xúc khác đều tiêu tan.
Sự phát hiện này làm Hoắc Khải sửng sốt, rồi anh lập tức nghĩ ra điều gì.
Anh vội vàng bước lên phía trước. Vừa mới cử động thì đã nghe thấy một tiếng hô lớn phía sau.
Ngay sau đó vai anh vị một cái gậy đánh mạnh vào. Đây còn là Hoắc Khải đã kịp thời né tránh trước rồi, nếu không thì nó đã đập thẳng vào sau gáy anh rồi.
Đối phương dùng lực cực mạnh, khiến Hoắc Khải đau đến kêu ra tiếng, ngã rạp xuống đất. Sau đó, có hai người từ sau vùng lên đuổi, ghì chân vào lưng anh, đè cho anh không đứng dậy nổi.
“Thằng oắt này, mày phản ứng cũng nhanh đấy. Nhưng đáng tiếc là ông mày vẫn nhanh hơn”, một tên đàn ông cầm dây thừng trói Hoắc Khải lại. Sức lực của hắn mạnh vô cùng, khiến Hoắc Khải cảm thấy xương mình như muốn gãy ra.
“Người anh em, cả mấy anh em kia nữa, chỉ cần các anh chịu thay đổi ý thì tôi sẽ cho các anh nhiều thù lao gấp đôi Tô Tử Hàng”, Hoắc Khải vừa thở vừa nói.
“Nói ít thôi, ông mày cần chút tiền đấy à? Nói cho mày biết, hôm nay không đưa một tỷ ra thì ông mày sẽ cắt luôn lưỡi mày!”, một tên rút con dao ra kề vào mặt Hoắc Khải.
Lưỡi dao sắc lạnh chạm vào da khiến Hoắc Khải không dễ chịu chút nào. Cho dù Hoắc Khải đã từng trải qua nhiều nhưng cũng bất giác cảm thấy rùng mình.
Anh không ngờ rằng, ngoài ba người bên trong ra thì vẫn có hai kẻ phục sẵn chờ và nhân lúc anh đang kéo dài thời gian thì đã lẻn vào bắt được anh.
Xem ra là bản thân anh đã coi thường đám người này quá rồi.
Anh kéo dài thời gian thì đối phương ngồi im chắc? Nói không chừng Tô Tử Hàng đang cố ý chờ anh nói tiếp để phân tán lực chú ý của anh đấy.
Nếu Hoắc Khải giữ đủ sự cảnh giác và chú ý đến xung quanh hơn thì chắc chắn sẽ không dễ dàng bị bắt như vậy.
Với sức mạnh của anh, dù không đánh lại được hai người thì cũng chạy được.
Giờ thì hay rồi, bản thân bị bắt lại, càng khiến cho việc giải cứu của Đường Thế Minh thêm khó khăn hơn.
Cũng không biết Đường Thế Minh có thể giải quyết được việc này hay không.
Hai tên đàn ông kéo Hoắc Khải từ dưới đất lên trên, một chân đạp vào người anh, hung ác nói: “Đi!”
Hoắc Khải biết giờ bản thân nói gì cũng vô dụng, chỉ đành làm theo lời nói của bọn họ là đi vào trong phòng.
Ba người nhanh chóng vào trong, cửa sổ lại một lần nữa được mở ra. Trong phòng không bật đèn, không biết ở đâu ra mà chỉ có một ngọn nến chiếu sáng.
Vẻ mặt Tô Tử Hàng vô cùng âm hiểm dưới ánh nến.
Anh ta đi lên trước, vỗ vào mặt Hoắc Khải: “Ông chủ Lý, đã lâu không gặp, anh có khỏe không? Một ngày không gặp anh mà như cách ba thu vậy. Tôi sợ anh không biết là hai ngày này tôi muốn anh cỡ nào đâu! Ừ, muốn anh đi chết đấy!”
Lời nói ác độc không ngừng tuôn ra từ trong miệng Tô Tử Hàng. Vị chủ tịch hội đồng quản trị cũ của tập đoàn Phong Âu này đã vì sự thay đổi của cuộc sống mà trở thành một ác quỷ.
Cố Phi Dương tuyệt vọng nhìn Hoắc Khải. Hoắc Khải còn bị bắt thì mọi thứ coi như xong cả rồi.
Cô ta còn đang nghĩ, nếu Hoắc Khải có thể an toàn rời đi thì sau này còn có thể để con gái trông cậy vào anh. Giờ thì sao?
Cố Phi Dương chỉ muốn mình chết trước đi, thì sẽ không phải nghĩ đến những chuyện tuyệt vọng kia.
“Chủ tịch hội đồng quản trị Tô, anh…”
Hoắc Khải vừa mới mở lời đã bị Tô Tử Hàng tát vào mặt: “Mày chửi ai? Ai là chủ tịch hội đồng quản trị?”
Lời xưng hô của Hoắc Khải khiến Tô Tử Hàng cảm thấy bị sỉ nhục. Anh ta đã bị công ty mua lại cổ phần với giá một tệ rồi, thế mà Hoắc Khải còn gọi anh ta là chủ tịch hội đồng quản trị, là cố ý hay gì?
Dĩ nhiên Hoắc Khải không có ý đó, nhưng tình hình bây giờ đang không ổn, anh chỉ có thể thở sâu và nói: “Anh Tô Tử Hàng, tôi biết anh mong bản thân có thể sống yên ổn nửa đời sau. Tiền thì không thành phấn đề, nhưng nếu làm chuyện quá đáng quá thì anh cũng không thoải mái đâu. Cho nên, tôi đưa anh tiền, anh thả người ra”.
“Ôi chao, lúc này mà còn uy hiếp tao?”, Tô Tử Hàng lấy cây gậy từ bên cạnh ra, đập đập vào tay, bộ dáng như sắp bổ nhào qua.
“Tôi không uy hiếp anh mà chỉ đang khuyên thôi”, Hoắc Khải đáp: “Từ xưa đến nay, những kẻ đem tính mạng của người khác ra uy hiếp thì đều không có kết cục tốt, nhất là khi phạm vào tội tày trời. Một tỷ là đủ để lùng bắt anh trên toàn thế giới rồi. Kỹ thuật giờ đây rất phát triển, chỉ cần họ muốn, dù anh có chạy đi đâu thì cũng bắt được thôi. Kể cả các anh em ở đây, tôi nghĩ các anh không phải hạng cha không mẹ, không người thân thích nhỉ. Trong lòng các anh ắt phải có những người đáng để dựa vào. Nếu chỉ vì chút tiền nhỏ mà giết người thì các anh có chịu sau này cả đời sẽ phải trốn chạy, không dám tin ai, gặp ai nữa không? Nếu là vậy thì anh ta cho các anh nhiều tiền hơn nữa cũng có tác dụng gì? Chỉ cần các anh muốn, thả tôi ra, rồi sẽ có tiền!”
Mấy tên đàn ông nhìn nhau, có lẽ động tác của bọn họ lại khiến Tô Tử Hàng cảm thấy bị uy hiếp, liền dùng gậy đập thẳng lên đầu Hoắc Khải.
Anh ta hận Hoắc Khải đến mực điểm, cho nên dùng sức vô cùng lớn. Gậy này làm Hoắc Khải chảy máu đầu. Nhìn thấy máu chảy từ trên trán ra, Cố Phi Dương nước mắt như mưa.
Lúc này, trong lòng cô ta chỉ nghĩ đến một việc là hối hận vì chưa bao giờ bày tỏ tình cảm với Hoắc Khải.
Đến lúc chết thật rồi, Cố Phi Dương không thể nghĩ ra được chuyện nào khác. Cô ta chỉ mong rằng suy nghĩ cuối cùng của đời mình sẽ được người khác biết được.
Nhưng cô ta không biết mình có còn cơ hội nói, đối phương còn cơ hội nghe hay không.
Nước mắt cô ta chảy ra càng nhiều, Cố Phi Dương bắt đầu khóc nấc lên. Mấy người đàn ông trong phòng quay ra nhìn, Tô Tử Hàng lại càng cười quái dị: “Sao, cô Cố đau lòng à? Chậc chậc, sớm biết có ngày này sao lúc trước còn làm vậy. Nếu cô không ép tôi thì hai người có khi còn ổn đấy, tốt biết bao nhiêu. Tiếc là giờ tôi chỉ có thể lấy gậy đập uyên ương, à không, lấy gậy giết uyên ương chứ. Chậc chậc, sao càng nghĩ lại càng phê nhỉ”.
Tâm lý của Tô Tử Hàng đã hơi biến thái. Anh ta chỉ muốn thấy người làm mình khó chịu nhất chết đi, càng thảm càng tốt.
Hoắc Khải nhìn thấy được điều này, anh biết không thể dùng lời nói để đánh động Tô Tử Hàng được nữa.
Nhưng mấy người mà Tô Tử Hàng gọi đến thì lại có thể.
Bọn họ không thân thiết gì với Tô Tử Hàng, đến giúp anh ta chẳng qua là lợi dụng lẫn nhau.
Vì tiền, vì thật nhiều tiền.
Hoắc Khải nhìn bọn họ, nói: “Các anh em, tôi đã nói rồi, có thể cho các anh thật nhiều tiền, các anh nghĩ mà xem. Giờ các anh cầm tiền đi, nhưng sẽ bị dây dưa vào vụ ân oán mà đáng lẽ các anh chẳng liên quan gì. Nói thật, tôi không biết gì về các anh cả. Tôi chỉ biết người này là Tô Tử Hàng, chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn Phong Âu”.
“Mẹ nhà mày, nói ít thôi!”, Tô Tử Hàng lại đập một nhát vào đầu Hoắc Khải.
Nhưng lúc này lại có một tên đàn ông ra đỡ hộ.
Tô Tử Hàng trừng mắt nhìn hắn: “Làm cái gì đấy! Anh bị điên à! Hay lại ngu đến mức nghe lời của nó rồi! Nó đang lừa các anh đấy! Nó mà chạy thì sẽ gọi cảnh sát đến bắt các anh luôn!”