Mục lục
Chế Tạo Hào Môn - Hoắc Khải
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 406


















Chương 406. Mục tiêu mới



So với Miêu Nhất Khoa hoặc là bất kỳ ai đang ngồi ở đây, tầm hiểu biết của Hoắc Khải đều sâu rộng hơn họ rất nhiều.



Cho dù là họ nói gì, anh đều có thể tiếp chuyện, hơn nữa những quan điểm mà anh nói ra sẽ khiến người ta cảm thấy kinh ngạc.



Cái nhìn sâu sắc như thế không phải ai cũng có thể tiện miệng nói mà cần một nền tảng kiến thức rất uyên bác cùng với kinh nghiệm trên thương trường và vốn sống dày dặn. Chỉ cần thiếu một yếu tố cũng không được.



Hoắc Khải còn khá trẻ, nếu chỉ có một trong ba yếu tố đó thì đã là người tài khó gặp rồi.



Nhưng anh lại hội tụ đầy đủ ba yếu tố thì đó mới là thiên tài.



Mấy người cùng với Hoắc Khải trò chuyện, bây giờ đang thầm nghĩ, không hổ là người học trò cuối cùng mà giáo sư chọn, rất thú vị.



Cuối cùng, những người trò chuyện cùng Hoắc Khải đều bất giác thân thiết với anh hơn. Mà những người không giao lưu với anh, nhìn thấy cảnh này cũng không nhịn nổi tò mò, muốn đi qua xem họ nói gì.



Điều không ngờ tới là ngày càng có nhiều người đi tới quanh Hoắc Khải.



Cứ thế, ba bàn người thì có đến một nửa qua nói chuyện với Hoắc Khải. Miêu Nhất Khoa có chút kinh ngạc nhìn cảnh này, cảm thấy như nhìn thấy quỷ giữa ban ngày vậy.



Ông ta đã cố ý không quan tâm đến anh rồi, sao đám người này còn chạy qua nhỉ?



Nhưng nói thật lòng, vừa rồi ông ta nghe thấy quan điểm của Hoắc Khải về những vấn đề này, cũng cảm thấy anh rất có trình độ. Đó là điều mà không phải bất kỳ người trẻ tuổi nào cũng có thể nói ra, thậm chí có người còn hỏi riêng Miêu Nhất Khoa, có phải là sắp xếp kịch bản trước để cho em thể hiện không.



Miêu Nhất Khoa giận tím mặt, ông đây không phải là diễn viên, nói lải nhải cái gì đấy! Coi thường người khác hả?



Nếu muốn nâng đỡ người em này, ông ta còn phải sắp xếp kịch bản sao?



Ông ta càng tỏ ra như thế thì những người khác càng cảm thấy tò mò.



Trong tang lễ, đa số đều đã từng gặp Hoắc Khải, nhưng lại chưa từng giao lưu. Hơn nữa, tang lễ của giáo sư, nhiều lắm thì cũng chỉ đi qua khom lưng vái một cái, đốt một nén nhang chứ nói được gì?



Đó không phải là địa điểm thích hợp, càng không phải là thời cơ tốt để thương thảo mua bán.



Bây giờ thì không phải như vậy, tham gia buổi tiệc chính là để mở rộng mối quan hệ, nếu đã như thế thì sao phải quan tâm nhiều làm gì.



Chỉ cần có thể giao lưu, trò chuyện thì trò chuyện thôi!



Cuối cùng, buổi tiệc nhỏ cũng kết thúc với việc Hoắc Khải thu hút được sự chú ý của rất nhiều người.



Kết quả này khiến cho Miêu Nhất Khoa rất hài lòng.



Điều này chứng tỏ rằng người em này không phải đồ vô dụng. Anh không chỉ có khả năng gia nhập vào vòng quan hệ này mà còn có thể đứng vững ở đây. Còn về việc anh có thiếu sót gì không thì tạm thời Miêu Nhất Khoa cũng không phát hiện ra.



Anh không kiêu căng không hấp tấp, có tri thức, có nhẫn nại, biết tiến biết thoái, ngoài việc tính tình hơi xấu ra thì hình như không có nhược điểm nào.



Còn vì sao lại nói anh xấu tính, đơn giản là vì lần trước lúc Hoắc Khải thay mặt giáo sư đi tìm Miêu Nhất Khoa mượn tiền thì không nể mặt ông ta chút nào.



Ngoài lần đó ra thì Hoắc Khải luôn tỏ ra nho nhã lễ phép.



Sau khi buổi tiệc kết thúc, Hoắc Khải thu hoạch được một đống danh thiếp, đều là mọi người nhét vào tay anh, không phải vì để ý mặt mũi của Miêu Nhất Khoa mà họ cũng muốn giao lưu nhiều hơn với người trẻ tuổi này.



Có thể đến những buổi gặp mặt này, đều không phải là người bình thường.



Ai có trình độ, ai kém cỏi, nói hai ba câu là có thể nhìn ra.



Hoắc Khải mang lại cho họ cảm giác là người rất có năng lực, tương lai xán lạn, không gian phát triển vô hạn.



Cho dù bây giờ anh chỉ là ở tầng thấp, ở trong vòng quan hệ giàu có này chỉ có chút danh tiếng mà giáo sư để lại thì chưa có cái gì cả.



Đã là vàng thì sẽ luôn phát sáng, câu nói này không hề sai. Nếu anh không phát sáng, thì chỉ có thể chứng tỏ rằng anh là đồng gỉ sắt phế.



Tranh thủ tạo mối quan hệ tốt đẹp với những người như vậy, sau này không quan tâm có dùng đến hay không, nhưng sẽ không bao giờ chịu thiệt.



Hoắc Khải cũng có suy nghĩ như thế nên ai đến cũng không từ chối, chỉ cần người đó bằng lòng trao đổi số điện thoại thì chúng ta cũng coi như là bạn bè.



Trong mắt những người bình thường thì mối quan hệ bạn bè như thế giống như hoa trong gương, trăng dưới nước, có thể nói không phải là một người bạn tốt. Dù sao cũng đều là mối quan hệ vì lợi ích mà lợi dụng lẫn nhau.



Nhưng trong đám người sang trọng này, có mấy người là bạn bè thật sự? Đến cả mối quan hệ đối địch cũng không vĩnh viễn là như thế.



Liên quan đến lợi ích, bạn bè và kẻ thù chỉ là một khái niệm mà thôi.



Người ta nói, thương trường như chiến trường chính là nói về điều này.



Rời khỏi sảnh nhà hàng, Miêu Nhất Khoa đưa Hoắc Khải đến khách sạn đã đặt trước. Trên đường đi, ông ta và Thượng Toàn Minh tỏ ra rất hài lòng với Hoắc Khải, cứ anh một câu tôi một câu khen ngợi không dứt.



Tính cách của Thượng Toàn Minh dễ chịu hơn nhiều so với Miêu Nhất Khoa, nói chính xác là ông ta nói chuyện rất nhẹ nhàng.



Thấy Hoắc Khải còn trẻ, Thượng Toàn Minh cảm thán nói: “Ánh mắt nhìn người của thầy quả thật hơn chúng ta rất nhiều, liếc mắt đã phát hiện ra cậu trong đám người đông như kiến”.



Hoắc Khải cười mà không nói gì, nói Triệu Vinh An phát hiện ra anh, không bằng nói chính anh chủ động kết thân với Triệu Vĩnh An.



Chính là lúc ở cửa hàng sách, anh đã biết thân phận của Triệu Vĩnh An, nền tảng của giáo sư rất vững chắc, tạo dựng mối quan hệ tốt với ông ấy chỉ có lợi chứ không có hại. Chính là lần tình cờ gặp gỡ đó mới tạo thành kết quả như hiện tại.



“Sau này có gì cần giúp đỡ, cứ nói với chúng tôi, nếu là chuyện có thể giúp được, mấy người anh này tuyệt đối sẽ không từ chối”, Miêu Nhất Khoa nói: “Nhưng cậu cũng phải cố gắng, nếu làm thầy mất mặt thì đừng trách chúng tôi không khách sáo”.



“Ông này thật là, nói dễ nghe chút đi, không việc gì sao phải doạ dẫm mấy câu làm gì”, Thượng Toàn Minh lại nói với Hoắc Khải: “Đừng quan tâm đến ông ta. Sau này cậu sẽ hiểu ông ta là kiểu người khẩu xà tâm phật mà thôi”.



Hoắc Khải mỉm cười, nói: “Lão Miêu là người thẳng thắn chứ cũng không phải là xấu tính. Hơn nữa có thể dựa vào tính cách đó mà phát triển kinh doanh lớn đến như vậy chứng tỏ là ông ta là người có năng lực không tầm thường, chắc chắn có điểm đáng để học hỏi”.



Miêu Nhất Khoa nghe thấy thế thì rất vui vẻ, cười nói: “Lẽ nào lại không phải, sau này cậu đi theo tôi, đảm bảo kiếm được khoản lớn!”



Lời nói này không phải chỉ là lời nói nịnh nọt, tâng bốc. Trên thương trường, người dễ thành công nhất là kiểu người cáo già, xảo quyệt. Còn những người có gì nói nấy, như tính tình của Miêu Nhất Khoa luôn tỏ ra kiểu anh mua thì mua, không mua thì biến, thường sẽ không làm nên nghiệp lớn.



Nhưng ông ta lại phát triển công ty lớn như thế, chứng tỏ có phần may mắn, đồng thời cũng cực kỳ thông minh. Nói theo thuyết âm mưu thì tính tình thẳng thắn có thể chỉ là vẻ nguỵ trang của Miêu Nhất Khoa.



Ông ta dùng tính cách thẳng như ruột ngựa để nguỵ trang cho mưu đồ trong lòng, khiến người khác không cảnh giác, từ đó mà giành thắng lợi.



Nói cho cùng, người thẳng tính rất dễ đắc tội với người khác. Không chỉ là dễ đắc tội với khách hàng mà còn dễ đắc tội với đồng nghiệp. Người như thế mà vẫn xây dựng được sự nghiệp, nếu nói ông ta không có năng lực thì chắc chắn là nói bậy bạ.



Câu nói học thầy không tày học bạn rất đúng trong trường hợp này.



Đến khách sạn, ba người lại nói chuyện một lát, Miêu Nhất Khoa và Thượng Toàn Minh mới rời đi.



Hoắc Khải đứng bên cửa sổ lớn, nhìn xuống con phố rực rỡ ánh đèn.



Cảnh đêm của thành phố không thể khiến người ta cảm thấy thư thái, thoải mái nhưng từ trên cao nhìn xuống luôn có cảm giác như ôm trọn cả thế giới. Cảm giác này có thể gia tăng lòng tự tin của con người, cũng có thể khiến người ta vui vẻ hơn



Nhìn về phía xa xôi, bầu trời đêm tối mù mịt, hầu như không nhìn thấy gì nhưng Hoắc Khải biết, ở nơi tối đen đó là một thế giới vô cùng rộng lớn.



Không nhìn thấy không có nghĩa là không tồn tại.



Trong đầu anh bỗng nảy ra một suy nghĩ, sau khi được sống lại, mục tiêu của anh chính là giành lại nhà họ Hoắc.



Tình hình trước mặt đang từng bước đi theo phương hướng đã định trước.



Nhưng mục tiêu đó, có phải là quá nhỏ?



Hoặc có thể nói, tương lai của anh, có quá hạn hẹp không?



Nhà họ Hoắc thật sự rất lớn, chỉ cần chú tâm kinh doanh, tài sản trăm tỷ cũng không phải là chuyện khó khăn gì.



Nhưng tài sản trăm tỷ, tính trên toàn thế giới cũng không phải có một không hai, thậm chí còn không phải là mười người đứng đầu. Nhìn từ góc độ này, nhà họ Hoắc còn lớn sao?



Rõ ràng là chưa đủ lớn.



Hoắc Khải là một người có khát vọng. Khi anh vừa nắm quyền, nhà họ Hoắc là một trong mười doanh nghiệp đứng đầu trong nước. Khi đó, mục tiêu của anh là trong năm năm phải đưa nhà họ Hoắc lên top ba.



Đến giờ đã được sống lại một kiếp, trong tay lại nắm nhiều nguồn lực như thế, nếu có thể giành lại nhà họ Hoắc thì chỉ đặt mục tiêu là top ba toàn quốc sao?



Không, mục tiêu đó quá nhỏ.



Bàn tay của Hoắc Khải bất giác nắm chặt.



Anh không chỉ muốn trở thành doanh nghiệp gia đình top ba toàn quốc mà anh còn muốn thành lập một doanh nghiệp lớn đứng đầu trên toàn thế giới.



Cho dù mục tiêu này có thể thực hiện hay không, phải trải qua bao nhiêu khó khăn, nhưng mục tiêu đã được xác định, thời gian sống thì có hạn, vậy nên phải nỗ lực mà tiến tới mục tiêu. Dù đến chết vẫn chưa hoàn thành nhưng ít nhất anh vẫn luôn tiến lên, chưa từng lùi bước.



Người khác có thể làm được, anh lại không làm được sao?



Có lẽ sẽ có người nói, những công ty mà giá trị thị trường ngàn tỷ, thậm chí mấy chục ngàn tỷ đó, nếu không là công ty nhà nước thì cũng là thương hiệu lâu đời đã trải qua trăm năm lịch sử mới thành công.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK