Chương 25: Đồ vô tích sự
“Bố ơi, con đói quá, con ăn trước một con tôm được không, năn nỉ bố đấy” Đường Đường đeo cặp sách, nói
với vẻ mặt đáng thương.
“Không được, nhất định phải chú ý đến vệ sinh cá nhân trước đã”, Hoắc Khải nói chắc như đỉnh đóng cột, về
chuyện này anh không hề dễ tính.
Đường Đường cúi đầu xuống, quay đầu đi từng bước
một liền bị anh kéo vào nhà tắm.
Nghe thấy tiếng nói chuyện của hai bố con trong nhà tắm, nhìn bàn ăn toàn món ngon, Ninh Thần lần đầu cảm nhận được sự hạnh phúc. Cuộc sống mà mình mơ ước,
chẳng phải là như này sao?
Ngoại trừ căn nhà hơi nhỏ xíu, đồ dùng hơi cũ nát xíu
thì mọi thứ trước mắt gần như đều tốt đẹp hoàn hảo.
Chậm rãi đi đến trước bàn ăn, cô cúi đầu nhìn mấy đĩa thức ăn, đột nhiên giơ tay ra bốc một cọng rau cho vào miệng.
Rau xanh giòn quyện với mùi thơm của nấm, mùi dầu phảng phất trong miệng và nhanh chóng bị tan chảy bởi mùi của rau xanh. Hương vị này thật khiến người ta cảm
thấy dễ chịu. 16:22 „1l 4G8 `
<_ Chương 26: Khoảng cách ngày càng gần hoãn như bây giờ là đã tiền bộ hơn trước nhiều rồi.
Đôi lúc, có một vài lời cũng không cần nói ra khỏi miệng, lúc loài người phát minh ra từ “tâm ý“ này thì chúng
ta đã có được một loại phương thức biểu đạt khác.
Hoắc Khải cũng mỉm cười, có thể cải thiện được mối quan hệ với hai mẹ con họ là chuyện mà bây giờ anh hi
vọng được nhìn thấy nhất. Xem ra có vẻ tiến triển cũng không tệ.
Đợi Ninh Thần ra khỏi toilet, Đường Đường đã ăn hết hơn nửa đĩa tôm, cả tay lẫn miệng đều dính đầy nước sốt, nhưng vẫn không quên vẫy tay gọi Ninh Thần: “Mẹ mau
tới đây đi, tôm ngon lắm lắm luôn, không cay chút nào!”
Ninh Thần gật đầu, đi tới rồi ngồi xuống, Hoắc Khải nhanh chóng đưa cho cô một đĩa tôm đã bóc vỏ: “Nếm
thử xem, tôm sông tươi đấy, thịt tôm ăn cũng được”.
“Cám ơn”, Ninh Thần nhận lấy, ngón tay hai người khẽ
chạm vào nhau.
Một người vừa rửa tay bằng nước lạnh, người còn lại
thì bận rộn suốt nên có chút nóng.
Nóng lạnh đan xen, họ đều bất giác ngẩng đầu nhìn người còn lại, dường như trong không khí đang phát ra “tia lửa điện’ khác lạ.
Gương mặt Ninh Thần hơi khác lạ, không biết tại sao mà cô cảm thấy mỗi khi tiếp xúc với anh là mình lại có một
cảm nhân thât đặc biêt. 16:22 „1l 4G › <_ Chương 26: Khoảng cách ngày càng gần
Loại cảm nhận kia giống hệt khi yêu lần đầu, nắm tay
lần đầu vậy.
Có chút khẩn trương, thoáng chút chờ mong, còn có
cả một chút run run do niềm vui mang tới.
Ninh Thần tỏ vẻ trấn định thu tay về, mặt hơi ửng hồng, sau đó bỏ tôm vào miệng, gật đầu nói: “Ăn ngon thật”
Dù rằng cô còn chưa nhai mà đã khen có vẻ như làm bộ, nhưng Hoắc Khải vẫn mỉm cười: “Ngon thì ăn nhiều
chút nhé”.
Có ngon thật hay không không hề quan trọng, quan trọng là bầu không khí hiện giờ tốt đẹp là được.
Một bữa cơm chuyện trò vui vẻ, bầu không khí tốt hơn vài ngày trước vô số lần.
Ăn xong, Hoắc Khải lại rửa chén lau nhà, sau đó bận rộn rep các khách hàng trên shop Taobao, Ninh Thần mấy
lượt muốn giúp nhưng lại bị anh ngăn không cho.
Hoắc Khải đã nghĩ rất kỹ, ban ngày Ninh Thần đi làm, tối về nhà lại trông con, nếu rảnh rang thì còn dạy con
học bài, như vậy cũng đủ mệt lắm rồi.
Còn anh thì chẳng qua chỉ lái xe rồi trò chuyện với người ta, căn bản không dính líu gì tới chữ ‘mệt mỏi’ cả,
sao lại có thể để cô kiêm luôn việc nhà nữa chứ.
Ninh Thần có thể nhìn ra được sự xót xa của anh,
16:22 .il4Gí8 ›
<_ Chương 26: Khoảng cách ngày càng gần
trong lòng bỗng trào dâng cảm giác ấm áp, nhưng cô không biểu hiện ra ngoài, mà chỉ kéo Đường Đường vào
toilet rửa tay.
Đến mười hai giờ khuya, rep xong tin nhắn của vị khách cuối cùng, Hoắc Khải liền cài chế độ trả lời tin nhắn tự động. Sau đó nếu có khách hàng nào muốn tư vấn thì
cũng chỉ có thể tự đặt đơn rồi.
Giọng nói của Ninh Thần bỗng vang lên từ phía sau:
“Vẫn đang bận sao?”
“Xong rồi, cũng đã cài đặt chế độ trả lời tự động cho những người kế tiếp. Việc kinh doanh hôm nay cũng không tồi, được chừng năm mươi ngàn. Anh đã làm theo lời em nói, tăng giá mấy món đồ bán đắt hàng kia lên. Nhưng hôm nay mới chỉ đưa ra giới thiệu, còn chưa kịp làm quảng cáo tuyên truyền, chỉ có thể chờ tan tầm ngày
mai rồi tính”. Hoắc Khải trả lời.
“Không sao, giờ đã ổn hơn trước kia nhiều rồi”, Ninh
Thần nói.
Hoắc Khải “ừ” một tiếng, đứng dậy khỏi ghế máy tính, quay người lại, liền thấy Ninh Thần mặc một bộ đồ ngủ
mỏng manh đứng đó.
Vóc dáng cô vốn dĩ rất chuẩn, chiếc áo ngủ màu hồng nhạt lại càng khiến cô có vẻ trẻ hơn. Trông cô như thiếu nữ tuổi mười tám vậy, khiến Hoắc Khải không kìm nổi mà
ngắm nhìn đăm đăm.
16:22 .il4Gí8 ›
<_ Chương 26: Khoảng cách ngày càng gần
“Không đi rửa mặt à?“ Ninh Thần hỏi.
“Đi, đi chứ”, Hoắc Khải cười ngượng ngập, vội vàng
bước vào toilet rửa mặt.
Nhìn bóng lưng vội vã của anh, khóe miệng Ninh Thần khẽ cong lên, cô không phải người ngốc, tất nhiên là đã
nhìn ra được vẻ tán thưởng vừa rồi trong mắt Hoắc Khải.
Một người phụ nữ đã từng sinh con mà vẫn khiến chồng mình lộ ra vẻ mặt như thế, dù không nói ra nhưng
trong lòng cô vẫn thật sự rất vui.
Chỉ thoáng chốc, Hoắc Khải đã rửa mặt xong xuôi, bước ra từ trong toilet. Thấy Ninh Thần vẫn mặc bộ đồ ngủ mỏng manh đứng đó, anh bèn hỏi: “Sao em vẫn chưa nghỉ ngơi đi? Trời chuyển lạnh rồi, đừng để mình bị cảm
lạnh“.
Vừa nói Hoắc Khải vừa chạy tới trước sofa, cầm chiếc
chăn lông lên, rõ ràng có ý định ngủ luôn ở nơi này.
Ninh Thần thình lình lên tiếng: “Thời tiết thay đổi rồi,
ngủ ở đây có vẻ hơi lạnh thì phải?”
Vấn đề này khiến Hoắc Khải bỗng nhớ tới hai ngày đầu khi mình vừa sống lại. Anh nhớ tối hôm đó, Ninh Thần cũng hỏi y nguyên câu này, vốn tưởng là bảo anh lên giường ngủ, ai ngờ lại chỉ ném cho anh đúng một chiếc
chăn lông.
Giờ tiết trời đã vào thu, nhiệt độ sáng tối chênh lệch rõ
rệt, ngủ trên ghế sofa mà lại chỉ đắp đúng một chiếc chăn
16:22 .il4Gí8 ›
<_ Chương 26: Khoảng cách ngày càng gần “Không đi rửa mặt à?”, Ninh Thần hỏi. “Bi, đi chứ”, Hoắc Khải cười ngượng ngập, vội vàng
bước vào toilet rửa mặt.
Nhìn bóng lưng vội vã của anh, khóe miệng Ninh Thần khẽ cong lên, cô không phải người ngốc, tất nhiên là đã
nhìn ra được vẻ tán thưởng vừa rồi trong mắt Hoắc Khải.
Một người phụ nữ đã từng sinh con mà vẫn khiến chồng mình lộ ra vẻ mặt như thế, dù không nói ra nhưng
trong lòng cô vẫn thật sự rất vui.
Chỉ thoáng chốc, Hoắc Khải đã rửa mặt xong xuôi, bước ra từ trong toilet. Thấy Ninh Thần vẫn mặc bộ đồ ngủ mỏng manh đứng đó, anh bèn hỏi: “Sao em vẫn chưa nghỉ ngơi đi? Trời chuyển lạnh rồi, đừng để mình bị cảm
lạnh”.
Vừa nói Hoắc Khải vừa chạy tới trước sofa, cầm chiếc
chăn lông lên, rõ ràng có ý định ngủ luôn ở nơi này.
Ninh Thần thình lình lên tiếng: “Thời tiết thay đổi rồi, ngủ ở đây có vẻ hơi lạnh thì phải?”
Vấn đề này khiến Hoắc Khải bỗng nhớ tới hai ngày đầu khi mình vừa sống lại. Anh nhớ tối hôm đó, Ninh Thần cũng hỏi y nguyên câu này, vốn tưởng là bảo anh lên giường ngủ, ai ngờ lại chỉ ném cho anh đúng một chiếc
chăn lông.
Giờ tiết trời đã vào thu, nhiệt độ sáng tối chênh lệch rõ
rệt, ngủ trên ghế sofa mà lại chỉ đắp đúng một chiếc chăn 16:22 „1l 4G8 `
<_ Chương 26: Khoảng cách ngày càng gần lông, quả đúng là hơi lạnh thật.
Nhưng cân nhắc đến vấn đề tương tự mà Ninh Thần từng hỏi, Hoắc Khải vẫn lắc đầu theo bản năng: “Vẫn ổn,
đắp chăn kín thì không lạnh lắm”.
Ninh Thần không khỏi lườm anh một cái, rõ ràng lúc kinh doanh thông minh là thế, sao giờ lại vờ ngớ ngẩn rồi
hả, không nghe hiểu người ta đang nói gì à?
Thấy Hoắc Khải vẫn bày ra vẻ mặt nghe không hiểu, Ninh Thần đành phải khẽ giọng nói: “Đường Đường nói muốn ngủ cùng bố”.
Câu nói này khiến gò má cô ửng hồng, tuy cô đã có con với Lý Phong nhưng vốn dĩ cô hay đỏ mặt, lúc nói những chuyện liên quan đến vấn đề kiểu này luôn dễ dàng
thấy thẹn thùng.
“Hả? Sofa nhỏ như vậy không đủ chỗ đâu, hơn nữa, để một đứa bé ngủ trên sofa chẳng ổn chút nào cả”. Hoắc Khải nói.
Sự ngại ngùng trong lòng Ninh Thần lập tức tản đi hết, cô tức giận lườm nguýt anh: “Anh không biết ngủ trên giường hả?”
Dứt lời cô bèn quay gót đi thẳng, để lại Hoắc Khải với
khuôn mặt đầy vẻ ngạc nhiên.
Anh nhìn theo bóng lưng cô, không khỏi suy ngẫm, ý
của cô ấy là muốn cho anh ngủ trên giường ư? 16:23 .il4G(8 ›
<_ Chương 26: Khoảng cách ngày càng gần Hơn nữa trông bộ dạng kia của Ninh Thân, có vẻ cô cũng không định rời khỏi phòng ngủ. Thế thì có khác nào
bảo rằng hai người sẽ chung giường chung gối đâu?
Cho tới bây giờ, tuy rằng mối quan hệ giữa anh và hai mẹ con cô đã được cải thiện rất nhiều, nhưng Hoắc Khải vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng để thay thế Lý Phong trong
việc tiếp nhận gia đình này.
Nhất là trong lòng anh vẫn luôn cảm thấy khó chịu,
hay nói đúng hơn là thấy chột dạ.
Bởi vì người khác nghĩ anh là Lý Phong, nhưng anh lại biết mình không phải, tuy thân thể là của Lý Phong mà
linh hồn thì thuộc về một người khác.
Đã chiếm mất thân thể người ta, nếu lại còn chiếm luôn cả vợ người ta nữa, thế có phải là quá đáng quá rồi
không…
Lúc này Ninh Thần lại ló ra một nửa mặt, hững hờ nói: “Không vào thì tôi đóng cửa đấy”.
Hoắc Khải do dự một lát, cuối cùng vẫn nhấc chân đi
về phía phòng ngủ.
Bất kể linh hồn là ai, nhưng suy cho cùng anh đang sống giùm Lý Phong, theo lẽ thường thì ngủ với vợ mình trên cùng một chiếc giường là điều đương nhiên. Nếu cứ từ chối mãi, khó tránh khỏi việc khiến người ta cảm thấy
không thích hợp.
Đến khi Hoắc Khải đẩy cửa bước vào, ánh đèn trong
16:23 .il4Gí8 ›
<_ Chương 26: Khoảng cách ngày càng gần phòng ngủ mờ tôi, Đường Đường đã say giâc nông từ lâu. Rõ ràng Ninh Thần đang lấy cô bé ra làm cái cớ, Hoắc
Khải không ngốc nhưng cũng không hề vạch trần cô.
Có điều, nhìn Đường Đường đang say ngủ nằm phía trong cùng, và Ninh Thần nằm cạnh nhưng cố ý để trống
ra một khoảng, trong lòng anh bỗng thấy hơi hồi hộp.
Khi còn là cậu cả nhà họ Hoắc, anh cũng chẳng hề xa lạ gì với phụ nữ, những trừ lần đầu tiên ra thì cũng chỉ có
lúc này anh mới cảm thấy kích động một cách khó hiểu.
Trong đầu mơ hồ hiện lên vóc dáng xinh đẹp của Ninh
Thần.
Giờ phút này đây, vóc dáng ấy đang ở bên dưới chiếc chăn, chỉ cần anh xốc nó lên là có thể nhìn thấy, thậm chí
là chạm vào.
Trong lúc “hai nhân cách“ đang tranh đấu, Hoắc Khải vẫn trèo lên giường, chỉ là anh cố gắng hết sức nằm cách Ninh Thần một khoảng xa, miễn việc chạm phải nơi nào đó không nên chạm. Ít nhất là trước khi chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, hoặc có lẽ trước khi nói cho cô biết chân tướng,
Hoắc Khải không muốn để cô phải chịu thiệt.
Nhưng sự “xa lánh’ của anh lại khiến Ninh Thần không được vui.
Không biết liệu có phải vì cô vùi nửa mặt trong chăn hay không mà nghe giọng cô có vẻ nao nao buồn: “Cách
xa như vậy làm gì, lạnh chết mất”.