Sau đó, ba người vừa nói vừa ngồi xuống.
Vừa ăn cơm vừa nói chuyện, không khí rất hòa thuận.
Nhưng nhìn cảnh gia đình ba người kia nói chuyện với nhau, gắp thức ăn cho nhau, Đường Trọng Vi càng thấy bất tiện.
Cho nên sau khi ăn xong, cô mượn cớ Hoắc Khải đã về, bản thân ở đây không tiện, liền ra ngoài thuê khách sạn.
Ninh Thần cũng không níu kéo cô ấy ở lại, dù sao có đàn ông trong nhà nên Đường Trọng Vi không tiện là đúng. Nếu cô ấy đã chủ động muốn đi thì là chuyện tốt.
Nhưng Ninh Thần vẫn bảo Hoắc Khải lái xe đưa Đường Trọng Vi đi. Dĩ nhiên, cô cũng đi theo, vì Hoắc Khải yêu cầu cô vào viện chờ sinh.
Sau khi đưa Đường Trọng Vi đến bệnh viện, Hoắc Khải nghĩ một lúc rồi nhắc nhở: “Một mình ở bên ngoài không an toàn đâu, tôi sẽ gọi điện cho bố cô, bảo ông ấy cho người đi theo cô. Nhỡ xảy ra chuyện gì thì còn xử lý được”.
Đường Trọng Vi không phản đối mà gật đầu, vẫy tay với hai người rồi rời đi.
Sau khi quay về xe, Ninh Thần ngồi bên ghế lái phụ đột nhiên hỏi: “Em Đường cũng tốt anh nhỉ?”
“Cũng được”, Hoắc Khải tùy tiện đáp.
“Anh có muốn nhận cô ấy về không? Dù sao thêm cũng là thêm, bớt đi cũng không ít”, Ninh Thần nói.
Hoắc Khải ngẩn ra, mãi mới hiểu ý mà Ninh Thần muốn nói.
Anh đau đầu, nói với Ninh Thần: “Em đừng nghĩ nhiều nữa, anh và Đường Trọng Vi rất trong sáng, không có gì cả đâu, cùng lắm chỉ là bạn bè tốt”.
“Đã nói là giữa nam và nữ không bó bạn bè trong sáng mà. Hồi trước anh với cô Cố cũng vậy còn gì”, Ninh Thần bĩu môi nói: “Mà cho dù anh không có ý đó thì em Đường chẳng lẽ lại không? Bọn em là phụ nữ, phụ nữ hiểu phụ nữ nhất. Em Đường tuy là chưa nói gì, nhưng mỗi lần nhắc đến anh thì mắt cô ấy đều sáng lên, nụ cười cũng xán lạn hơn. Nếu bảo là cô ấy không có ý gì với anh thì em còn lâu mới tin!”
Mặc dù Hoắc Khải cảm thấy Ninh Thần quá mức nhạy cảm nhưng anh không thể không thừa nhận là cô nói đúng.
Trên lý thuyết thì Đường Trọng Vi sẽ cực kỳ thích anh, vì anh có thể cảm nhận được qua sự giao tiếp thường ngày.
Nhưng lúc còn là cậu cả nhà họ Hoắc thì anh không định coi Đường Trọng Vi là vợ, giờ sang thân phận khác thì càng không.
Hơn nữa, theo sự hiểu biết của anh về Đường Trọng Vi thì chỉ cần anh cứ giả ngốc, cô ấy sẽ không có khả năng đi chủ động tấn công.
Đây là một cô gái rất dè dặt, sẽ không chủ động như Cố Phi Dương.
Cho nên Hoắc Khải dứt khoát nói: “Em đừng nghĩ nhiều, dù cô ấy có ý gì với anh hay không thì cũng không liên quan đến anh. Giờ việc em cần làm là an ổn sinh con đã”.
Ninh Thần hừ một tiếng, đáp: “Để xem anh giả vờ được bao lâu!”
Lúc này, Đường Đường đột nhiên chồm lên hỏi: “Bố, bố muốn mẹ sinh em trai hay em gái ạ?”
Hoắc Khải mỉm cười đáp: “Sao cũng được”.
“Thế con muốn em trai”, Đường Đường nói.
“Tại sao vậy?”, Hoắc Khải tò mò hỏi.
“Bạn con nói là, đánh em trai thích lắm. Hồi nhỏ đánh em trai, lớn lên em trai sẽ bảo vệ mình”, Đường Đường trả lời.
Hoắc Khải và Ninh Thần nghe vậy liền phì cười. Trẻ con nói chuyện không biết kiêng kị, luôn luôn ngây thơ và vui vẻ như vậy.
Nhưng Ninh Thần lại rất quan tâm đến vấn đề này, nói: “Em vẫn mong sinh con trai hơn, nếu không thì ai sẽ thừa kế gia sản đây chứ”.
Ninh Thần là một phụ nữ truyền thống, nên có tư tưởng về việc thừa kế khá giống với người xưa.
Từ lâu về trước cô đã nói muốn sinh con trai cho chồng, đến giờ vẫn không thay đổi.
Hoắc Khải lắc đầu trả lời: “Bất kể là trai hay gái, sau này không thể để cho một người thừa kế gia sản được”.
“Anh thật sự nghĩ như vậy sao? Em nghe nói người càng giàu thì sẽ càng muốn con trai thừa kế. Vì con gái lấy chồng như bát nước đổ đi mà”, Ninh Thần nói.
“Đó là nhà người ta, không phải nhà chúng ta”, Hoắc Khải đáp.
Ninh Thần “ồ” rồi híp mắt, không biết đang nghĩ gì.
Đến bệnh viện, Hoắc Khải làm thủ tục nhập viện cho Ninh Thần.
Anh thật sự muốn ở lại chăm Ninh Thần nhưng cô lại gọi Đặng Tuấn Mai đến.
Bệnh viện chỉ cho một người chăm sóc bệnh nhân, Đặng Tuấn Mai cũng rất chiều người con rể này, nên bảo Hoắc Khải đưa Đường Đường về nhà ông bà rồi tự mình nghỉ ngơi.
Chứ không để Đường Đường về nhà làm ồn lên thì anh cũng không được yên tĩnh.
Đường Đường không phản đối mà vui vẻ đồng ý.
Con gái đã muốn rồi thì Hoắc Khải không nói gì nữa, mà anh cũng hiểu vì sao Ninh Thần làm vậy.
Dù Cố Phi Dương nghĩ gì, thì Ninh Thần cũng không muốn cô ta chịu thiệt quá nhiều. Nói chính xác ra là không muốn làm khó cô ta.
Cho nên cô hy vọng Hoắc Khải có thể san sẻ tình cảm đều ra, không cần quá công bằng nhưng không thể để một bên vui vẻ một bên buồn bã được.
Mà khi Hoắc Khải đưa Đường Đường đến nhà của Ninh Quốc Năng, trước khi xuống xe, cô bé đột nhiên hỏi: “Bố ơi, tối nay bố đến nhà cô Cố ngủ ạ?”
Câu hỏi này khiến Hoắc Khải sửng sốt: “Sao con lại hỏi thế?”.
“Thật ra con khá thích cô Cố, mà con cũng đồng ý với Nhạc Văn Văn là sẽ chia sẻ bố cho cậu ấy rồi”, Đường Đường đáp: “Cho nên, nếu bố đến chỗ cô Cố ngủ thì con cũng không phản đối đâu”.
Mặc dù trẻ nhỏ nói chuyện không suy nghĩ, nhưng đột nhiên như thế khiến Hoắc Khải cảm thấy ngại ngùng.
“Con bé này, nghĩ gì vậy hả, sao lại có thể chia sẻ bố được chứ”, Hoắc Khải nói.
“Được chứ, Nhạc Văn Văn có thể gọi bố là bố thì đó là chia sẻ rồi mà”, Đường Đường cười hihi, nhảy xuống xe, vẫy tay với anh: “Tạm biệt bố”.
Nhìn con gái nhảy nhót đi vào phòng, trong phòng cũng nhanh chóng truyền ra tiếng cười của Ninh Quốc Năng.
Hoắc Khải thở dài, thật sự rất khó tưởng tượng lúc anh không ở đây thì Ninh Thần đã truyền bá tư tưởng gì cho Đường Đường.
Nhưng con gái không từ chối chuyện này ít nhiều cũng khiến Hoắc Khải thở phào nhẹ nhõm.
Anh sợ nhất việc hai mẹ con Ninh Thần vì Cố Phi Dương mà sinh lòng kháng cự, như vậy thì anh thật sự không biết giải quyết thế nào.
Sau khi lái xe rời khỏi nhà họ Ninh, Hoắc Khải do dự một lúc rồi rẽ về nhà Cố Phi Dương.
Không phải vì anh ăn vụng quen thói như Ninh Thần nói, mà là nghĩ đến việc đã lâu rồi chưa đến thăm hai mẹ con cô ta. Ban đầu anh đã hứa với Nhạc Văn Văn là mỗi tuần đến ít nhất một lần. Lần này ra nước ngoài lâu như thế, chắc cô bé nhớ anh lắm rồi.
Đi được nửa đường, Hoắc Khải mua thêm chút đồ ăn.
Lúc tới nhà Cố Phi Dương thì đèn trong nhà đã sáng.
Anh đến gõ cửa, Nhạc Văn Văn nhanh chóng chạy ra mở.
Khi thấy Hoắc Khải, cô bé sửng sốt rồi vui mừng chạy tới ôm Hoắc Khải: “Bố Lý!”
Từ lần anh chủ động ở nhà Cố Phi Dương mấy hôm, Nhạc Văn Văn đã thay luôn cách xưng hô.
Ban đầu Hoắc Khải và Cố Phi Dương đều không quen, nhưng lâu dần thì cũng thấy bình thường.
“Mẹ đâu rồi?”, Hoắc Khải cầm tay cô bé đi vào phòng.
“Mẹ vẫn ở công ty ạ, có lẽ mấy tiếng nữa mới về nhà”, Nhạc Văn Văn trả lời.
Hoắc Khải nhìn thấy mì ăn liền còn chưa ăn xong trên bàn, lại quét mắt qua thùng rác, bên trong toàn vỏ mì ăn liền.
“Con dạo này toàn ăn mì hả?”, Hoắc Khải chau mày hỏi.
“Vâng ạ, mẹ bận lắm, toàn về muộn thôi, mà không cho con gọi đồ ăn ngoài vì sợ hỏng bụng. Cho nên đã mua rất nhiều mì ăn liền với đủ các vị, ngon lắm ạ”, Nhạc Văn Văn đáp.
Cô bé không yêu cầu cao về cuộc sống, chỉ cần no bụng là được, có khó ăn cũng chẳng sao.
Mà điều này lại khiến Hoắc Khải cảm thấy hổ thẹn, Cố Phi Dương bận rộn công việc thì có thể nói là có tâm với sự nghiệp, nhưng lý do phần lớn vẫn là vì Hoắc Khải kéo cô ta vào hệ thống VR.
Nếu không, cô ta cũng sẽ không bận đến như thế.