Đối phương cười đắc ý, nói: “Cậu Lý nói rất đúng, xem ra cậu cũng rất hiểu chuyện. Vệ sĩ ngầm mà cậu thuê cũng rất giỏi, đáng tiếc là hai tay không đấu nổi bốn tay”.
“Đừng nói nhiều lời thừa thãi, tôi muốn tận mắt nhìn thấy con gái an toàn, nếu không sẽ không cân nhắc bất kỳ điều kiện nào của các ông. Ông cũng không cần dọa tôi, chưa thấy con gái còn sống thì tôi sẽ không đưa cho các ông bất cứ thứ gì đâu. Là một người thông minh, chắc hẳn ông cũng hiểu được điểm này”, Hoắc Khải nói.
“Vào lúc này mà cậu Lý còn dám đe dọa người khác, thật là to gan. Cậu không sợ chúng tôi chặt mấy ngón tay của con gái cậu đưa qua sao?”, đối phương nói.
“Ông có thể thử xem”, Hoắc Khải cất giọng lạnh lùng: “Nếu ông muốn công nghệ của Hi Vọng Mới thì có thể đàm phán. Nhưng nếu trước khi đàm phán hoặc sau khi đàm phán, ông làm con bé bị thương thì tôi thề sẽ dùng tất cả thủ đoạn, và nhổ tận gốc các ông bằng mọi giá! Mà tôi cũng không ngại nói cho ông biết, tôi biết tường tận về thế lực của các ông nên không một người nào có thể trốn thoát đâu. Dù có chạy đến chân trời góc bể thì tôi cũng có thể bắt các ông lại! Đừng quên, công nghệ tiên tiến nhất thế giới này là do tôi sáng tạo ra!”
Đầu bên kia điện thoại im lặng vài giây, rõ ràng là những lời nói này của Hoắc Khải đã khiến đối phương dao động rất lớn.
Một lát sau, bên kia lên tiếng: “Cậu Lý đang đe dọa sao? Tôi không tin cậu biết chúng tôi là ai”.
“Trương Minh Lượng, Từ Thiên Hồng, Tô Cảnh Sinh, Tô Đàm Lâm…”, Hoắc Khải trôi chảy đọc ra một loạt cái tên, đều là thành viên hội đồng quản trị hoặc chủ tịch của các công ty lớn đã niêm yết trên sàn chứng khoán.
Những người này là thành viên của thế lực ngầm, có vài người còn giữ chức vụ quan trọng trong tổ chức, vì công ty mà họ đang nắm giữ có khối lượng tài sản vô cùng lớn.
Từng cái tên được nói ra khiến cho đối phương bị sốc.
Sau khi nói một lèo mười cái tên, Hoắc Khải hỏi: “Có cần tôi nói tiếp không?”
“Không cần”, giọng điệu của đối phương có vẻ hơi kỳ lạ, có lẽ là đang sợ hãi.
Trước đây bọn chúng đã từng nghi ngờ, liệu Hoắc Khải có biết sự tồn tại của thế lực này, nhưng vẫn không thể khẳng định.
Mà bây giờ, khi chúng giở thủ đoạn đê hèn thì Hoắc Khải lại thẳng thừng vạch mặt.
Các ông bắt cóc con gái tôi, nhưng tôi biết tất cả thông tin về các ông, chỉ cần kết quả cuối cùng không như ý thì tôi sẽ làm thịt tất cả đấy!
Nếu là người khác nói câu nói đó thì người đầu kia điện thoại cũng chưa hẳn sẽ sợ như vậy. Dù gì thế lực của chúng có thể coi là đứng đầu cả nước. Ngoài Hi Vọng Mới thì không có bất kỳ thế lực nào có thể so với chúng.
Nhưng vấn đề là bây giờ ông chủ của Hi Vọng Mới đang uy hiếp chúng. Lời nói như vậy không tin mà được sao?
Nếu Hoắc Khải thật sự không kiêng kỵ gì, dốc toàn lực để báo thù bọn chúng, có sự hỗ trợ của danh sách đó thì những người này thật sự sẽ ngủ không ngon giấc.
Lúc đầu Hi Vọng Mới vẫn chưa trưởng thành đến mức to lớn như thế, công nghệ tái sinh vừa hoàn thành cuộc phẫu thuật đầu tiên, toàn thế giới có vô số thế lực đã phái người đến cướp tài liệu kỹ thuật nhưng đều thất bại.
Hi Vọng Mới tự dựa vào sức mình để đột phá vòng vây, vậy thì họ làm được điều tương tự ở trong nước thì cũng không lấy làm lạ.
“Nếu trong tay cậu Lý cũng có con át chủ bài, thì chúng ta nên bình tĩnh ngồi xuống và nói chuyện hài hòa thôi nhỉ”, đối phương nói.
“Trước khi nói chuyện, để tôi gặp con gái đã. Khi tôi chưa chắc chắn con bé vẫn bình an vô sự thì không có gì để bàn hết”, Hoắc Khải nói.
Thái độ của anh quá cứng rắn, không giống người bố có con gái bị bắt cóc một chút nào.
Người đầu bên kia điện thoại chắc cũng không ngờ Hoắc Khải có thái độ như vậy, diễn biến của sự việc đã hơi đi lệch với dự liệu của hắn.
“Tôi suy nghĩ một chút, đợi lát nữa trả lời cậu”, bên kia nói xong thì cúp điện thoại.
Hoắc Khải lập tức gọi điện thoại đi, nói: “Theo dõi cuộc điện thoại vừa gọi đến, sau đó xác định xem hắn gọi cho ai, địa điểm và danh tính của người kia”.
“Rõ!”
Sau khi cúp điện thoại, Hoắc Khải quay sang, đi tới ôm Ninh Thần vào lòng, nhẹ nhàng vỗ vỗ vào lưng cô, Hoắc Khải nhẹ giọng an ủi: “Đừng lo. Anh sẽ cứu con bé trở về”.
Ninh Thần khẽ vâng một tiếng, đôi mắt đỏ hoe ôm lấy chồng cô, nói: “Em tin anh sẽ làm được”.
Trong mắt Hoắc Khải chỉ thấy sự bình tĩnh và vững vàng, cũng không vì Đường Đường bị bắt cóc mà rối loạn.
Tình hình bây giờ đã tốt hơn nhiều rồi.
Từ cuộc nói chuyện vừa rồi, anh càng chắc chắn, sau khi mấy kẻ bắt cóc Đường Đường xong thì như anh dự đoán, chúng đã tìm được một chỗ ẩn náu rất kín đáo.
Hoặc đối phương không nhận ra được, một câu nói thuận miệng của hắn đã cho Hoắc Khải một đáp án khẳng định.
Mà Hoắc Khải cũng cố ý thể hiện thái độ như vậy.
Càng yếu đuối thì đối phương sẽ càng thừa cơ làm bậy, nói không chừng sẽ thật sự chặt đứt ngón tay của Đường Đường để tặng nó cho anh.
Nhưng bây giờ Hoắc Khải luôn thể hiện rõ thái độ nếu ông làm bị thương con bé thì tôi sẽ không đàm phán bất kỳ điều gì, chỉ dốc sức trả thù ông, khiến bên kia vuốt mặt phải nể mũi. Điều này rất quan trọng đối với sự an toàn của Đường Đường.
Điều quan trọng nhất là, Hoắc Khải có thể khẳng định, chắc chắc đối phương sẽ tìm quản lý cấp cao để thương lượng. Nếu không có gì xảy ra ngoài ý muốn, thì sau khi bàn bạc, có lẽ sẽ đáp ứng yêu cầu của Hoắc Khải.
Hơn nữa, chúng có thể liên hệ với những cao thủ ở nơi ẩn trốn.
Điều Hoắc Khải muốn chính là cuộc gọi này.
Chỉ cần hai bên liên hệ với nhau thì anh mới có thể tìm ra vị trí của đối phương.
Cùng lúc đó, ở trong một căn phòng của một công ty niêm yết trên sàn chứng khoán nào đó cách xa hơn ngàn cây số, một người đàn ông trung niên ngồi trên ghế, nét mặt u ám: “Đúng vậy, trong tay cậu ta đúng là có một bản danh sách. Tuy không biết cụ thể có bao nhiêu người bị ghi lại, nhưng có lẽ không phải số lượng nhỏ. Nếu lúc này xung đột chính diện với cậu ta có lẽ sẽ bị đánh trả tan tác”.
Bên trong điện thoại, vang lên giọng nói của một người đàn ông khác: “Ông nói đúng, chúng ta muốn tự bảo vệ, muốn đột phá vòng vây chứ không phải là đồng quy vu tận với Hi Vọng Mới. Nếu đã như thế thì đáp ứng lời yêu cầu của cậu ta, để cậu ta gặp mặt con gái. Nhớ rằng, điểm mấu chốt tuyệt đối không thể nới lỏng!”
“Tôi hiểu rồi”, sau khi người đàn ông kia trả lời thì cúp điện thoại, sau đó lại gọi đi. Sau khi điện thoại được kết nối, hắn trầm giọng nói: “Gọi video cho Lý Phong để cậu ta nhìn tình hình của con bé. Ngoài ra không được mạnh tay với nó, chỉ cần nó không bỏ chạy là được”.
“Ok”, giọng nói truyền ra từ điện thoại rõ ràng không phải là người trong nước.
Sau khi ghi lại số điện thoại của Hoắc Khải xong thì bên kia cúp điện thoại.
Vài giây sau, điện thoại của Hoắc Khải đổ chuông, có một cuộc gọi video đang gọi đến.
Anh không nhận điện thoại ngay mà quay sang bên, quay màn hình điện thoại về phía camera phía sau nói: “Bộ não thông minh, phân tích các tòa nhà trong bức ảnh, tìm vị trí phù hợp nhất có thể”.
Sau đó, Hoắc Khải mới nhận điện thoại.
Trong điện thoại không có ai khác, chỉ nhìn thấy Đường Đường đang bị trói trên ghế.
Mắt và miệng của cô bé đều bị quấn chặt bằng vải đen, thỉnh thoảng còn ra sức vùng vẫy.
Từ đầu đến cuối trong điện thoại vẫn không có âm thanh nào vang lên, Hoắc Khải lạnh lùng nói: “Lắc điện thoại, sau đó đi đến bên cạnh con bé để con bé trả lời câu hỏi của tôi. Tôi muốn chắc chắn đây không phải là video quay từ trước. Còn nữa, bỏ tấm vải bịt mắt và miệng con bé ra. Nếu làm con bé bị thương thì tôi đảm bảo mấy người các anh không sống được mà rời khỏi đất nước này đâu!”
Trong điện thoại không có tiếng trả lời, nhưng ngay sau đó, điện thoại dao động một chút.
Có người cầm điện thoại đi về phía Đường Đường, sau khi tới trước mặt, thì cởi tấm vải đen trên mắt và miệng của cô bé.
Thấy sắc mặt của Đường Đường không có gì bất thường, Hoắc Khải thở phào nhẹ nhõm.
Ninh Thần không nhịn được nằm rạp trước điện thoại, hét lên: “Đường Đường, Đường Đường! Con có sao không!”
“Mẹ, bố!”, Đường Đường kinh ngạc kêu lên, sau đó ngẩng đầu nhìn người trước mặt nói: “Hiện tại con vẫn ổn, bố mẹ đừng lo lắng quá. Mẹ đừng khóc, sẽ có nếp nhăn đấy”.
Đến lúc này rồi mà cô bé vẫn quan tâm đến sẽ làm Ninh Thần có thêm nếp nhăn, thật không biết nên nói cô bé quá to gan hay nên nói cô bé suy nghĩ quá đơn giản.
Lẽ nào cô bé không biết tính mạng của mình chỉ dựa vào một suy nghĩ của đối phương thôi sao.
Nhưng Hoắc Khải hiểu rõ, Đường Đường cố ý như vậy để khiến họ bớt đau lòng.
Cô bé quá lý trí, khiến Hoắc Khải càng hận thế lực ngầm đến mức nghiến răng.
“Over!”, trong điện thoại vang lên một giọng nói, sau đó video bị ngắt kết nối.
“Đường Đường!”, Ninh Thần lại hét lên, sau đó ôm mặt khóc nức nở.
Hoắc Khải vẫn chưa kịp tới an ủi thì điện thoại lại reo lên.
“Thế nào, cậu Lý đã có thể xác nhận con gái an toàn rồi chứ? Bây giờ chúng ta có thể đàm phán được chưa?”, đối phương hỏi.