• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1.

Đang chuẩn bị đi làm thì trời đổ mưa, dự là lại có một ngày đói há mồm. Cái nghề này công nhận là nó bạc, nhưng được cái cũng đủ ăn đủ mặc, chỉ là không đủ cái mà thiên hạ hay gọi là lòng tự trọng thôi. Nhưng mà thôi, cứ coi như là nghề chọn người, ông tổ nghề đã độ thì cứ thế mà làm, lúc nào không làm được nữa thì hoàn lương cũng được mà.

Suy cho cùng thì làm gái vẫn còn tốt hơn là làm con giáp thứ 13. Xách quần lên đường ai nấy đi nhà ai nấy về, tiền trao thì cháo múc. Không phải cái kiểu cứ lên giường ngủ với chồng người ta là lại nghĩ về một cái đám cưới, rồi thì danh phận các kiểu. Ấy là nói thế cho an ủi cái số phận thôi, chứ còn thực tế thì cũng chẳng ai cổ suý cả. Cũng chẳng ai muốn phải đi vào bước đường này, hoàn cảnh cả thôi.

Đang miên man suy nghĩ thì con Hằng gọi giật đùng đùng cứ như cháy nhà.

- Ê con kia, làm nồi lẩu không?

- mưa gió đói mốc mồm lại còn nghĩ đến ăn ngon.

- mỗi đứa góp năm chục, xóm mình đông lo gì.

- Thế có bao nhiêu người rồi?

- Cả chị Phượng nữa là 5.

- năm chục có mà ăn rau, thôi mỗi đứa một trăm đi, mua thêm bia về uống cho sướng đời.

- khiếp , hôm nay máu thế.

Thu lấy trong túi ra tờ 100k rồi đưa cho Hằng, sau đấy chải tóc rồi đi ra ngoài. Ở cái xóm này có thứ một không lẫn lộn đi đâu được, đấy là dù đi làm hay ở nhà thì cũng phải trang điểm, không phải chỉ làm cho có, mà phải dùng từ lồng lộn mới có thể miêu tả hết được.

Một tiếng sau tất cả mọi người đều tập trung ở bên phòng chị Phượng, chị là người lớn tuổi nhất trong xóm, phòng chị cũng rộng rãi nhất, mỗi lần tụ tập là đều đến phòng chị.

Cả lẩu cả bia đều ra quán ngay đầu ngõ mua , về chỉ việc đổ ra là đánh chén.

Chị Phượng khui mấy chai bia liền rồi nói.

- mỗi đứa uống lấy chục chai cho sướng đời. Đời này ngắn lắm, hưởng thụ được ngày nào biết ngày đấy.

Con Hằng nếm thử tí nước lẩu mà cảm giác giống như mọi đặc sản đều đang ở trong miệng của nó, nhìn nó thoả mãn dã man luôn ý , xong nó bảo.

- Khiếp uống như thế thì có mà bò cũng không được ấy chứ. Hôm nay không đi làm được thì phải giữ sức cho ngày mai. Mỗi đứa uống vài chục chai thôi, uống được nữa thì làm luôn một két cho máu.

Chị Phượng lườm nó một cái rồi nói.

- muốn uống cho tới bến thì nói mẹ nó ra đi còn văn vở.

- em cũng học hết cấp 3 đấy chứ đùa à. Lúc đấy lại còn là học sinh giỏi Văn, tiếc là ông tổ nghề độ thôi, không có khi em lại là nhà văn cũng không chừng.

Mấy đứa kia nghe Hằng nói như thế thì nhìn nhau.

- lại bắt đầu chém gió rồi đấy.

- sống chân thực quá có gì là vui? Không hại tới ai là được rồi.

Lúc ấy thì lẩu vừa sôi, Thu lấy bát đũa cho mọi người. Ở đây cô với mấy đứa kia sàng tuổi nhau, chỉ có mỗi chị Phượng là lớn hơn 1 tuổi. Lúc bơ vơ khốn cùng nhất cũng là mấy chị em trong xóm cưu mang, nếu không chính cô cũng không biết là bây giờ mình đang vất vưởng nơi nào, còn sống hay đã chết.

Chị Phượng nhìn trời đất rồi than vãn.

- Mưa gió thế này thì tiền đâu ra mà sống không biết. Tiền phòng, tiền gửi về quê rồi bao nhiêu thứ tiền, cứ thế này thì chỉ có treo ngược mồm lên thôi.

Con Hằng nghe chị Phượng nói như vậy thì nó liền nói lại.

- hôm qua chẳng phải chị gặp được một ông khách sộp hay sao? Có mà ăn đến nửa tháng trả hết.

- khiếp mày làm như một triệu to như con bò ấy. Quần áo rồi son phấn, có cái gì là không phải chăm chút.

Mấy đứa kia nhìn chị Phượng tò mò.

- hàng có ngon không chị? Nghe nói mấy ông bụng phệ chỗ đó thường ngắn à?

Chị Phượng nghe hỏi thì cũng vô tư trả lời.

- ngắn đâu mà ngắn, thái vội cũng xếp được ba đĩa chứ đùa à.

Nghe thấy thế đứa nào đứa đấy sáng hết cả mắt lên.

- Thế thì có mà kêu tới rát họng.

- làm như sướng lắm ấy, được cái này thì mất cái kia. Chưa được 3 phút đã ra mẹ nó rồi. Cũng may là người thơm tho với nhiều tiền, không thì chán bỏ mẹ.

Mọi người nhìn về phía Thu, thấy Thu hôm nay ít nói hơn mọi ngày nên đứa nào đứa đấy cũng tò mò.

- Cái con này hôm qua đi khách bị người ta quỵt tiền à? Mặt cứ chảy ra, nhìn chán chết đi được.

- đâu có ai quỵt tiền đâu, ở nhà có chút chuyện thôi.

- đã lên tới đây đi làm gái rồi mà còn không tha cho à? Tao mà có bố mẹ như vậy tao từ mặt.

Con Hằng vừa gắp miếng rau vừa nhìn về phía Thu.

- Mày cứ hiền quá để người ta bắt nạt. Đẻ ra thì đẻ nuôi lớn thì nuôi lớn chứ, có ông bố bà mẹ nào lại muốn bán con mình như thế không? Tao nói thật chứ thà đi làm gái còn hơn lấy cái thằng già vũ phu ấy. Mày tốt nhất là thay số điện thoại rồi chặn hết liên lạc đi. Gọi đếch gì gọi lắm.

Thu cũng biết là bố mẹ mình không tốt, cũng chẳng yêu thương gì mình. Nhưng phận con cái không hiếu thuận được thì thôi, cô thực sự không nỡ lòng buông ra những lời cay đắng với họ.

Thấy không khí có vẻ không được vui con Duyên kể sang chuyện khác.

- sao chả có ai quan tâm đến em nhỉ? Mọi người có biết hôm qua em gặp ông khách như thế nào không? Mẹ kiếp nhà nó chứ, gặp ngay ông thầy giáo mới khổ.

- tri thức như thế kêu cái đếch gì? Sướng bỏ mẹ lại còn.

- lão nằm im một chỗ hưởng thụ, tao ở bên trên hoạt động liên tục hơn một tiếng đồng hồ rã cả chân tay. Chúng mày biết chuyện gì xảy ra nữa không? Lão để quyển giáo án ở trên ngực vừa bắt tao hoạt động lại vừa bắt tao đọc giáo án, chỗ nào đọc sai lão còn chỉnh nữa chứ. Thuộc rồi thì bắt tao đọc làm cái quái gì không biết.

Con Hằng gắp một miếng rau cho vào miệng rồi bảo.

- giáo viên mà cũng đi chơi gái nhỉ? Tưởng mấy người tri thức thì không động đến mấy người như bọn mình.

- gớm chả thèm bỏ mẹ ra, thấy Lão bảo làm phát lấy may.

- thế làm việc cật lực liên tục hơn một tiếng đồng hồ lão cho mày bao nhiêu?

- mấy trăm bạc, cạch mặt tới già mấy thằng nhìn thì có vẻ tri thức nhưng lại keo kiệt.

- nói vậy thì nói chứ làm sao mà biết được. Quay vào ô hãm là hãm có khi cả tuần cả tháng.

Con Duyên kể chuyện xong thì mọi người lại nhìn về phía con Hằng, hỏi thăm tình hình xem ngày hôm qua nó có gì đặc biệt không. Nó uống hết cả cốc bia giống như là đang trải sự đời lắm, xong rồi mới bắt đầu kể.

- đời tao chưa từng gặp thằng khách nào hãm như thế. Đi chơi gái nhưng lại không có tiền. Khiếp, lúc đầu tới mặc quần tây áo sơ mi tay xách cặp táp tao lại tưởng giám đốc, cứ nghĩ là hôm nay vớ được món hời. Có bao nhiêu kỹ nghệ cứ gọi là moi hết cả ra, bao nhiêu câu nói ngon ngọt gom góp hết cả cuộc đời này cũng đều dâng hiến cho lão, ấy vậy mà tao vật vã suốt hai tiếng đồng hồ xong xuôi lão bảo nào đếch có tiền.

Mấy đứa xúm lại hỏi han.

- Thế mày chịu mất à?

- làm gì có chuyện đấy. Tao lấy ví của lão moi hết ra thì còn được đúng ba chục nghìn, cái đồng hồ Fake ở trên tay lão cũng chả được bao nhiêu nên tao không lấy. Mở cái cặp táp ra mẹ nhà nó lại còn có cả giấy chứng nhận hộ nghèo. Không biết mang tờ giấy hộ nghèo ấy đi đâu, mang đi để chờ tao giảm giá cho chắc . Ở đấy mà mơ.

- sau đấy làm sao?

- Sao cái gì mà sao. Làm gì có chuyện vật vã suốt mấy tiếng lại được có ba chục, thế là tao đành phải cầm chứng minh thư của lão về. Lúc nào gom đủ tiền thì tới mà lấy.

- Sao mày không cho Lão trả góp?

Con Duyên vừa hỏi xong câu ấy thì cả đám phá lên cười. Đi làm gái cũng chẳng sung sướng gì đâu , vã hết mồ hôi sôi cả nước mắt ấy chứ.

Cái con Thắm béo từ đầu đến cuối chỉ thấy ăn thôi, đã béo lại còn ăn lắm, ấy vậy mà được cái có duyên, hôm nào cũng đắt khách. Chị Phượng nhìn nó rồi bảo.

- Thôi đừng có ăn nữa, kể chuyện tí nghe cho vui xem nào. Mưa gió đã buồn não ruột ra rồi.

Cuối cùng thì con Thắm cũng ngừng ăn, nó bắt đầu kể.

- cái thằng khách của con Hằng còn chưa hãm bằng cái thằng khách của tao đâu. Mẹ nó chứ, vừa đặt chân vào trong phòng chưa kịp nói gì thì nó hỏi tao là có chương trình khuyến mãi gì không? Có giảm giá không? Nếu giảm giá thì giảm giá bao nhiêu phần trăm. Tao bảo là tao không giảm giá, giá này là giá niêm yết rồi. Thế xong nó bảo là cứ cái giá này thì bố ai có tiền mà đi. Đi thì đi không đi thì thôi tao có túm cổ nó tới rồi bắt nó lột quần áo ra ngủ với tao đâu. Hãm thế là cùng.

- thế cuối cùng là không làm gì nữa đi về à?

Mấy đứa nhìn con Thắm đầy tò mò, đang chờ nó nói cho nghe kết quả.

- về thì quái nào được mà về. Có cái tiền ít đòi hít đồ thơm thì ở đâu ra. Tao bắt nó phải đưa tiền trước, còn không thì dẹp. Nhưng mà tiếc cái là không được bo thêm nghìn nào, trông rõ ngon , rõ đẹp trai chứ.

- hàng hóa thế nào? Khoai có to không? Người có thơm không?

- đo vội vàng chắc được 10 cm, đo lâu tí thì chắc còn 8, mà để lâu hơn tí nữa thì chỉ bằng đốt ngón tay. Bù lại được cái khá thơm, tóm lại là yếu sinh lý. Đã ngắn lại còn nghèo .

Vài tiếng sau thì đứa nào đứa đấy say mềm , chân nam đá chân xiêu đi không được mà bò cũng không xong, phải cố gắng lắm mới lết được về tới phòng.

Lúc này thì rượu đã ngấm, tâm trạng của Thu lại càng trở nên nặng nề. Hôm qua cô gọi điện về quê, thấy bố mẹ bảo hết tiền. Cô mới gửi mấy triệu về cách đây 1 tuần, bây giờ lại bắt gửi. Có biết bao nhiêu thứ phải lo, cả tương lai cả ngày hoàn lương đang chờ cô phía trước. cô không thể đi làm gái cả đời được, cũng không thể mang tiếng bất hiếu. Những thứ cảm xúc hỗn độn ấy khiến cho Thu đau lòng, Nước mắt bất chợt rơi xuống. Trong cơn say, trong uất ức, cô tự hỏi.

- Tại sao bố mẹ không thương con?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
H
Huy30 Tháng chín, 2022 08:13
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang