• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 8.

Anh ngồi ở chiếc bàn ngay phía sau cô, đi cùng anh là một người con gái.

Thu tự cười của chính mình, tình cờ gặp gỡ vài lần, cũng chỉ là thoáng qua trong cuộc đời của nhau mà thôi , hà cớ gì phải suy nghĩ rồi đau lòng ? Đúng là ngu ngốc mà.

Người đàn ông trước mặt vẫn đang nắm chặt lấy tay Thu, cô cũng chẳng có ý định sẽ gỡ ra, vì nếu làm như thế coi như kế hoạch thất bại. Cô nhìn lão một cách đắm đuối, mặc kệ anh ở phía sau có nghe thấy hay không cô vẫn ngọt ngào với lão.

- chúng ta đi chỗ khác chơi có được không anh? Ở đây em cảm thấy hơi ngột ngạt.

- Tất nhiên là được rồi. Để anh đưa em đi mua sắm nhé. Chẳng biết em thế nào chứ anh vừa gặp em là đã lập tức cảm thấy quý mến. Dù không biết chúng ta có thể...

Tuy lão bỏ dở câu nói nhưng Thu thừa biết lão muốn nói gì. Muốn đưa cô vào khách sạn rồi lột quần xé váy của cô chứ gì? Yên tâm đi, ngày đấy sẽ không bao giờ xảy ra đâu, đúng là một lão già ngu ngốc.

Thu đứng dậy cùng lão rời khỏi quán, cũng không một lần quay lại nhìn xem anh có biểu hiện gì. Thân phận của cô thế nào cô thừa hiểu, không nên mơ mộng vào những thứ không có khả năng xảy ra. Sẽ đau lắm...

Lúc Thu rồi đi rồi người nào đó ngồi phía sau chiếc bàn của cô tay nắm chặt, ánh mắt trở nên mờ đục, môi khẽ nhếch lên nụ cười chế giễu, có lẽ đang tự chế giễu chính mình.

Cô gái ngồi đối diện với anh nhìn anh hơi lạ liền hỏi.

- có chuyện gì xảy ra với anh thế? Nhìn anh không được vui.

- nghề nghiệp có phải chính là bản chất của con người không? Không phải vì hoàn cảnh hay bất cứ một lý do nào khác? Có phải chính họ muốn làm như vậy?

- Anh nói gì em không hiểu?

- thôi không nói đến chuyện này nữa. Em đưa bản hợp đồng cho anh, để anh xem.

Trong khoảng thời gian này thì Thu đã được lên một chiếc ô tô sang trọng, đi thẳng tới trung tâm thương mại.

Cô không muốn mua gì cả, nhưng nếu không mua thì lão ta sẽ nghi ngờ và cuối cùng cô quyết định mua cho mỗi chị em trong xóm trọ một chiếc váy mới.

Sau khi mua sắm xong thì có trao đổi số điện thoại. Lão ta cũng không lập tức đòi hỏi phải đi đến khách sạn hay là tiếp xúc cơ thể. Chỉ nói là muốn tìm hiểu Thu, lão ta còn khẳng định mình không phải là một kẻ biến thái hay là lợi dụng người khác.

Bố tổ, vợ con rồi, gia đình đầy đủ rồi mà ra đường vẫn tí tởn tìm hiểu người này tìm hiểu người kia. Cứ bảo vợ không xinh đẹp, cứ bảo nhìn vợ không ra gì, nhìn chán này nọ lọ chai. Cứ thử đem số tiền cho gái mỗi ngày đắp vào mặt vợ xem có đẹp ra không? Thử đưa tiền cho vợ một tháng đi spa bốn lần xem có xinh không ? Mua cho vợ những bộ mỹ phẩm đắt tiền nhất xem nào, đưa vợ đi mua sắm quần áo, đưa con đi công viên để có thể nhìn thấy nụ cười hạnh phúc của con.

Chỉ vì những thứ mới lạ mà đánh mất đi thứ hạnh phúc chân thật nhất của cuộc đời. Đúng là một lũ ngu muội.

À thì đương nhiên một đứa làm ngành như cô thì không có tư cách gì để dạy đời ai cả. Thế nhưng mà cô chỉ nói theo suy nghĩ của mình thôi. Không phải người ta vẫn thường nói đàn ông chính là trụ cột gia đình sao? Hà cứ gì có trụ cột bên cạnh mà người phụ nữ vẫn phải gồng mình lên để chống đỡ? Biết vậy ở một mình cho lành...

Thu trở về xóm trọ , mỗi tay xách ba bốn cái túi liền. Lúc này thì chị em trong xóm đã đợi sẵn, trên bàn là một đống giấy tờ. Mới có mấy tiếng đồng hồ mà không biết các chị đã thuyết âm mưu những gì rồi.

- vào đây kể tình hình xem nào. Thế lão ta phản ứng thế nào?

- đổ hơn cây đổ mùa bão.

- xuất sắc.

- lão mua tặng mỗi chị em một cái váy đây. Em mua theo size nên ai mặc vừa cái nào thì lấy.

- lão mua tặng á? Đùa. Lão già này xem ra khá dại gái. Bảo sao mà muốn bán hết cả nhà đi để cho bồ. Ngu ngục.

Mặc dù nói như vậy nhưng chị em vẫn mở túi ra để xem mình mặc vừa cái váy nào trước khi đưa ra kế hoạch tiếp theo. Gì chứ quần áo mới , váy vóc mới thì ai chả thích.

Xong xuôi đâu đấy chị Phượng đặt lên bàn một tờ giấy nhìn những kiểu bản đồ đi tìm kho báu, ký hiệu các thứ cứ gọi là loạn hết cả lên, nhìn hoa mắt chóng mặt, nhìn muốn tụt huyết áp, rối loạn tiền đình...

- cái này là gì thế hả chị?

- đây là sơ đồ từ nhà lão đó tới nhà con tiểu tam, còn chỗ này là những nơi mà con kiểu tam hay đến. Nếu mà em với lão hẹn hò thì cứ lượn lờ vào những chỗ được đánh dấu màu đỏ này.

- Chị viết địa điểm ra đi chứ nhìn thế này làm sao mà em hiểu được. Ngày trước đã không được đi học tử tế rồi, em có bằng đại học như chị cái đâu mà hiểu được mấy cái ký hiệu này.

- ngu nó vừa thôi. Ngành thì ngành nó cũng phải có giá trị của ngành chứ. Học dần đi là vừa. Biết đâu sau này lại được trở thành một công việc chính thức, được toàn xã hội công nhận ấy chứ.

- thôi em chả mơ mộng đâu, đến lúc đấy thì chị em mình cũng giải nghệ rồi.

- gớm chứ già khú rồi còn có ma nào nó gọi đi nữa đâu mà chả giải nghệ.

Con Hằng nói vậy rồi giật lấy tờ giấy ở trên tay của cô, nó lại bảo.

- Mà công nhận mày ngu thật đấy, có vậy mà cũng không biết. Để im tao viết địa điểm ra cho.

Sau đấy chị em túm tụm lại làm ra vẻ bí mật lắm, cứ như tầm cỡ quân sự quốc gia vậy.

- kế hoạch tiếp theo sẽ là....

Bận rộn kế hoạch đi bắt tiểu tam cho nên Thu cũng chẳng còn thời gian để mà nhớ tới anh nữa. Cũng may là không nhớ, nếu không có chắc chắn sẽ lại phải đau lòng.

Vài ngày sau Thu có cuộc hẹn với lão, tất nhiên là diễn biến tới đâu thì sẽ được báo cáo về cho chị vợ tới đấy , không sót một chi tiết nào.

Lão lại rủ Thu đi mua sắm, lần này thì cô đương nhiên là chọn địa điểm mà con tiểu tam kia hay đi qua rồi. Chị em trong xóm cũng đi cùng , thoắt ẩn thoắt hiện hiện còn hơn cả mật vụ. Cái cảm giác phiêu lưu mạo hiểm còn sảng khoái hơn là lúc đi khách được khách bo cho vài triệu :)))

Theo như điều tra thì hôm nay con bé đấy nó cũng tới trung tâm thương mại để mua sắm. Chắc là muốn đi cùng lão để có người thanh toán tiền nhưng lão bận đi cùng với Thu rồi nên không đi cùng con bé đó được. Bể kèo -)))

Thu bám lấy cánh tay của lão, thi thoảng còn dựa vào vai của lão nữa, nhìn tình cảm cứ như là bố con ý, nào có ai biết rằng trâu già muốn gặm cỏ non đâu cơ chứ.

Còn chưa mua được cái gì thì đã nghe thấy tiếng la hét, rồi từ đâu nhảy ra một đứa con gái ăn mặc vô cùng sang chảnh nhưng mà mắt lại đỏ ngầu.

- Anh Hùng. Sao anh nói là hôm nay anh bận? Con này là con nào?

Ôi giời ạ. Cứ làm như mình là vợ chính chuyên ý. Lại còn ghen với cả tuông cơ, cạn con mẹ nó lời.

Thu quay qua nhìn lão, vẫn là điệu bộ hiền lành dễ thương, giọng nói còn có chút sợ hãi như thỏ con đang bị bắt nạt.

- đây là ai vậy hả anh?

Xem ra có vẻ khó xử, không biết là lão bênh vực ai nhỉ? Và đúng như dự đoán, lão kéo tay Thu ra phía sau mình để che chắn và bảo vệ cho cô, nói với con nhỏ.

- dừng lại đi, tôi có người mới rồi.

Cô ta dường như không kiềm chế được cảm xúc của mình không thể chấp nhận chuyện đang xảy ra , gào lên dù đang rất nhiều người chú ý.

- anh mới nói cái gì? Anh nói con này là người mới sao? Vậy còn tôi? Tuổi trẻ của tôi , thanh xuân của tôi ai là người đền bù đây? Hả ? Anh đúng là đồ khốn.

Chửi cứ như thật. Vợ người ta còn chưa nói gì mà mình cứ làm như là thiệt thòi lắm. Thái độ của người đàn ông ấy rất bình tĩnh giống như là đã chuẩn bị cho ngày này từ trước.

- ở bên cạnh tôi cô có gì thiệt thòi? Ngày nào cũng đi mua sắm ăn uống ở nhà hàng. Cô muốn cái gì tôi cũng chiều, cô thiệt thòi ở chỗ nào? Giờ tôi cảm thấy tôi không muốn ở bên cạnh cô nữa thì tôi dừng lại, đừng nhiều lời.

Cô ta không cam tâm, cô ta vẫn gào lên nước mắt rơi không ngừng.

- rồi anh sẽ phải hối hận. Cô ta không phải kể tốt lành gì đâu cũng chỉ muốn lấy hết tiền của anh thôi. Vợ của anh nữa, bà ấy đã viết sự có mặt của con ranh con này chưa?

- im đi. Đấy là chuyện của tôi, cô mà dám làm loạn tôi nhất định sẽ không bỏ qua. Đừng tự mình đạp đổ bát cơm của mình.

Đối xử với vợ mà lịch sự phóng khoáng như thế thì tốt quá. Đây ra đường đúng chuẩn đàn ông mẫu mực , về nhà thì chẳng khác gì một thằng khốn. Chỉ muốn rút cái dép ấn vào mồm rồi đạp cho mấy phát, ngứa mắt đếch chịu được.

Toàn bộ diễn biến xảy ra được chị em trong xóm quay lại vô cùng sắc nét rõ ràng, sau đó được chuyển thẳng về máy của người vợ. Bước đầu cứ gọi là thành công mỹ mãn, chờ đợi bước tiếp theo.

Thu cũng trả vờ tổn thương, lúc đi cùng người đàn ông ấy ra xe mắt vẫn còn rớm nước.

- anh có vợ rồi sao? Vậy mà em cứ ngỡ chúng ta có duyên có phận. Em đau lòng lắm anh có biết không?

Lão kéo Thu vào nổi ôm chặt lấy, không ngừng an ủi, không ngừng tự trách móc chính mình. Rồi cuối cùng lão dõng dạc tuyên bố.

- anh có thể vì em mà từ bỏ tất cả.

Đờ cờ mờ, cái lão già khốn kiếp này, nếu nhà tù bị hỏng không nhận người thì cô ngay lập tức thiến zái của lão. Tại sao có thể nói từ bỏ là từ bỏ hết được? Lão quên rằng trước khi lấy lão vợ của lão cũng là một cô gái xinh đẹp sao? Lão quên rằng trước khi trở thành người của lão , trở nên tàn tạ như thế này thì lão cũng phải mặt dày mà theo đuổi vợ suốt bao nhiêu năm trời ròng rã? Con người ta cái gì cũng có thể không biết, nhưng biết điều thì chắc chắn phải biết. Nhất định phải cho lão một bài học để cho lão nhớ rằng : trên đời này không có ai hi sinh cho chồng nhiều như vợ. Nếu như không biết trân trọng thì chỉ có ăn quả , quả báo á. Ngu cũng ngu vừa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
H
Huy30 Tháng chín, 2022 08:13
BÌNH LUẬN FACEBOOK