• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 9.

Thắng được trong một kế hoạch nhưng lại không thắng được cuộc đời, Thu trở về nhà cảm thấy lòng nặng trĩu.

Đúng rồi, xóm trọ này từ lâu đã trở thành nhà của cô, chị em trong xóm cũng là người thân của cô. Dù chẳng ai nói ra , chẳng ai than vãn nhưng mỗi người đều có những hoàn cảnh bi thảm riêng , vậy nên đều sống tình cảm và biết trân trọng giữ gìn mối quan hệ tốt đẹp lắm.

Cái gì cũng có mặt trái mặt phải , ừ thì công việc không tốt , thân phận đặt xuống mức hạ đẳng của xã hội.

Nhưng mà... không ai trân trọng mình thì tự bản thân mình trân trọng lấy thôi.

Nói gì thì nói, sai chính là sai, không ngụy biện, không có quyền ngụy biện.

Cảm thấy bản thân mệt mỏi, chẳng muốn làm gì cả, đôi chân cứ thế bước, lang thang không rõ điểm dừng.

Gặp anh, người đàn ông vừa muốn gặp lại vừa không muốn gặp. Vì mỗi khi rời khỏi anh còn tim tự khắc sẽ đau , trong lòng cũng cảm thấy nhói.

Anh đứng ở đó, đối diện cô , ánh mắt anh lạnh lẽo cô độc, rồi anh bước qua cô như chưa từng quen biết.

Anh ghét cô , cảm thấy cô là một con người đáng ghê tởm ?

Ừ cũng phải, anh biết rõ công việc mà cô đang làm cơ mà. Sao có thể tới gần một người như cô được chứ? Là tại cô, tự mình làm tổn thương chính mình.

Có những con người chỉ vô tình bước qua đời nhau một lần nhưng cũng đủ sâu đậm để nhớ mãi. Và cho dù có tàn khốc đến đâu cũng vẫn cố gắng chịu đựng để biến nó trở thành một kỷ niệm đẹp, chỉ để riêng mình nắm giữ.

Vài ngày sau đó bước cuối cùng của kế hoạch được thực hiện. Vụ này đã hao tốn không ít công lực cũng như chất xám của chị em trong xóm. Thế nhưng lạ một cái là đứa nào đứa nấy mặt cười hớn hở như trúng số , chả hiểu kiểu gì .

Chỉ sau 1 tuần quen biết là lão đã muốn đưa Thu vào khách sạn. Ấy vậy mà lúc mới quen lại còn bảo anh là con người đàng hoàng , muốn tìm hiểu em chứ không phải mới lợi dụng. Nhà lão chắc truyền nhân mấy đời làm nghề bánh tráng, lật nhanh khiến cho người ta không kịp trở tay.

Khách sạn thì khách sạn, chiều hết. Kế hoạch sớm kết thúc thôi chứ có gì đâu, bình thường như tới trường không mang sách ấy mà.

Lão hứa hẹn đủ thứ trên đời, nào là sẽ bỏ vợ, nào là sẽ mua nhà mua xe sẽ lo cho Thu cuộc sống ổn định sung sướng cả đời. Nghe thì cũng bùi tai thật đấy , nhưng mà làm người thì chẳng ai làm thế cả.

Đi tới đoạn đường vắng , xe bắt buộc phải dừng lại vì có tới 5 ,6 chiếc mô tô phân khối lớn chặn đầu.

Lão xuống kiểm tra xem có chuyện gì xảy ra thì lập tức bị một thanh niên xăm trổ rút dép vả ngay một phát vào mặt, cú đánh chuẩn xác không lệch đi đâu 1 cm nào.

Đánh ghen là phải đánh thằng chồng trước. Thằng chồng mà không bố láo thì có con cáo nào dám lao vào? Cứ phải cho sưng mồm không nuốt nổi cháo thì lúc đấy mới sáng mắt ra được.

Lão vẫn còn mở miệng ra nói chuyện được.

- Chúng mày là ai?

Một thằng giả vờ mở cửa xe vào lôi Thu ra như thật, sau đấy quát vào mặt lão.

- Mày có biết con này là ai không? Mày dám dụ dỗ vợ tao à?

Không để cho lão nói lời nào mấy anh em xăm trổ lao vào đấm đá túi bụi. Nhưng mà trước khi hành động cũng đã bàn tính kĩ rồi. Làm gì thì làm cũng phải nhẹ chân nhẹ tay một chút, chứ mà hết sức thì lão ăn chuối , còn mấy anh chị em lại được phát cho áo số rồi ngồi đếm lịch qua ngày thì bỏ mẹ.

Thấy Lão đã đủ đau, chân tay tím tái sứt sẹo, mồm miệng thì vêu hết cả lên, mấy anh em tạm thời dừng lại. Trước khi đi còn không quên cảnh cáo.

- lần sau có muốn dụ dỗ con nào thì điều tra nó cho kỹ vào. Hôm nay bọn tao ăn chay nên còn nhẹ tay đấy. Bọn tao mà ăn thịt thì mày chết không có chỗ chôn đâu.

Thu lên xe rời đi , cảm thấy đáng đời cho một lão già ham của lạ lắm. Lỡ có muốn thì cũng chỉ nên chơi bời qua loa thôi còn để tâm trí mà lo cho vợ con. Đằng này...

Lão nằm ở đó đau đớn khắp người, lúc này người mà lão nghĩ tới không ai khác chính là vợ. Lại nhớ tới khi lão ốm thì người bưng bát cháo vào phòng cũng là vợ. Nhưng khi vợ ốm thì người bưng bát cháo cho vợ lại là cô giúp việc xa lạ, còn bản thân mình đến một lời hỏi thăm cũng không có.

Vợ đẻ chỉ chăm chăm hỏi con có khỏe không, con được mấy ký, rồi thì nhìn xem con giống mẹ hay giống bố, chẳng mảy may hỏi vợ được câu em có đau không , có mệt không.

Lấy điện thoại từ trong túi ra, tay run run bấm mãi mới có thể bấm được số của vợ, số từ rất lâu bản thân mình không chủ động gọi, nếu có nghe cũng chỉ nói những lời cáu gắt khó chịu.

Đầu dây bên kia là giọng nói quen thuộc nhẹ nhàng mà suốt bao nhiêu năm qua vẫn chẳng hề thay đổi, thay đổi duy nhất chỉ có lão, thay đổi cải lương tâm.

- anh bị người ta đánh, bây giờ đang ở đường xx , em đến đón anh có được không?

Giọng chị vợ vội vã lo lắng. Diễn tí thôi chứ chị thừa biết là lão bị đánh rồi. Nhưng đau lòng là thật chứ không phải diễn. Vết thương trong lòng chẳng biết bao nhiêu lâu mới lành lại. Nhưng trong lòng của một người đàn bà yếu đuối lại muốn cho chồng cơ hội để con có đủ gia đình, đủ bố mẹ. Mỗi người có một suy nghĩ một quan điểm sống khác nhau , thế nên chẳng ai có thể chen vào được.

Ngày hôm sau chị Phượng , con Hằng , con Duyên với con Thắm đến thăm lão, mượn danh là bạn của chị vợ.

Con Hằng vừa nhìn thấy lão là lập tức nói ngay.

- Em nghe chị nói là anh bị cướp, khổ thật. Cái bọn thất đức thế chứ lại, lấy cái gì đánh anh mà sưng hết cả mặt lên thế này. Anh có ăn được cháo không hay nhịn? Mà nếu nhịn được thì nhịn uống mấy ngày cũng không sao anh ạ. Giảm được mỡ là giảm được khối thứ.

Mấy chị em vừa nghe xong là biết con này đá đểu rồi, chứ tử tế gì nó đâu. Ấy vậy mà chị vợ đáp lại rất nhiệt tình.

- chị bảo anh báo công an mà anh nhất định không chịu, anh bảo là không mất tài sản gì nên anh không muốn làm to chuyện , chắc tại người ta khổ quá nên người ta mới làm thế thôi.

Con Duyên nghe chị vợ nói xong thì lập tức gật gù.

- Anh đúng là người tốt hiếm có. Bị người ta đánh mà không nói câu nào. Người như anh thì đáng được cả xã hội nể trọng. Em là em thần tượng anh lắm đấy. Lúc nào khỏi đi lại được bình thường thì chỗ nào lên tới hẵng tới nha anh, đừng có đi linh tinh, không là có lúc mất hết đấy anh ạ.

Chị Phượng vỗ vào vai con Duyên một cái.

- mấy cái đứa này có im đi cho anh nghỉ ngơi không? Đến thăm anh mà toàn nói những chuyện gì không đâu à. Mà anh này, anh có thấy là những lúc hoạn nạn như thế này ai mới là người chăm sóc mình không?

Thế rồi chị ngồi xuống bên cạnh giường , cứ y như bà Tám .

- Để em kể cho anh nghe chuyện hàng xóm nhà em nhé. Mẹ cái thằng bố láo, vợ con đẹp rạng ngời mà còn phải lòng gái rồi mang bao nhiêu tiền chu cấp cho nó, coi vợ con chả ra cái gì. Đến lúc bị bệnh nằm một đống chỉ có mỗi vợ chăm chứ chả thấy con bồ nào đến ngó ngàng cả. Ngu thế cơ chứ lại. Em nói có gì không phải anh bỏ qua chứ, em mà là cô vợ em đạp ra ngoài đường, muốn ra sao thì ra.

Lúc này thì bàn tay lão mới đặt lên bàn tay của chị vợ, sau đó nắm chặt.

Không phải câu chuyện nào cũng có cái kết đẹp, không phải cứ qua một cơn hoạn nạn là sẽ đối tốt với người thân. Thế nhưng mà cũng đáng để hi vọng mong chờ lắm chứ. Thử một lần để biết bản thân mình cố gắng đến mức nào, để sau này dù có chuyện gì xảy ra cũng không hối hận vì bản thân đã không làm hết sức.

Thăm nom xong đâu đấy thì chị em lại kéo nhau về xóm trọ, Thu vẫn tiếc vì không được đi xem lão quay đầu nhìn về bờ, cô mà tới đó thì công sức có mà đổ sông đổ biển.

Chị vợ có trả tiền nhưng mấy chị em trong xóm bàn nhau là không nhận, vì sau khi xong chuyện này thì ai cũng vui vẻ và chẳng cảm thấy mình thiệt thòi gì cả. Chị Phượng uống một cốc nước rồi bảo với mấy chị em.

- Ngày mai là bắt đầu đi kiếm tiền lại được rồi. Kể ra cứ lâu lâu là một vụ cho sảng khoái tinh thần cũng được.

Con Hằng vẫn cảm thấy gai gai trong lòng, nó bảo.

- thế cái con tiểu tam kia chúng ta không làm gì nó hả?

Thu nghe Hằng hỏi vậy mới nói với Hằng.

- người ta nói diệt cỏ diệt tận gốc, mà gốc ở đây chính là lão ấy. Đào bới được thì cứ đào bới thôi, trách lão quá u mê của lạ. Với lại bây giờ mọi chuyện cũng đâu vào đấy rồi, nó có gặp báo ứng hay không thì cũng không phải là do chúng ta có thể quản được.

Chuyện này cũng là do chị vợ không muốn làm lớn, không muốn mất mặt chồng cũng chẳng muốn mất mặt mình. Chị không muốn bê chuyện này lên mạng xã hội , càng không muốn đánh ghen rầm rộ giữa chốn đông người. Chính bởi vì vậy mà chuyện này kết thúc nhanh chóng, con bé kia cũng chẳng bị xát ớt hay ăn liên hoàn tát. Nhưng đó là chuyện của hiện tại, còn nếu như nó muốn cướp chồng của người khác nữa thì họ trị thế nào thật chẳng ai dám tưởng tượng.

Công việc lại bắt đầu ...

Vẫn cái cảm giác ấy, Thu không muốn nhận khách. Cô nằm dài ở trong phòng, nghĩ về quá khứ, nghĩ về những chuyện đã xảy ra và nghĩ về anh...

Điện thoại đổ chuông, chị Phượng bảo có khách muốn gặp Thu, nhưng mà cô bảo cô mệt, cô không muốn đi .

Chị em trong xóm đi làm hết chỉ có mỗi Thu ở lại. Tự nhiên thèm cảm giác ồn ào, muốn đến một nơi ánh sáng nhập nhòe để không ai nhìn thấy cô khóc, sợ cảm giác cô độc khi phải ở một mình, thế rồi Thu tới quán bar.

Cô chẳng dám nghĩ với anh là duyên, có lẽ nó là nghiệt duyên mới đúng. Anh ngồi ngay ở đó, và khi cô vừa bước vào thì anh đã lập tức nhìn thấy cô.

Vẫn là một cái nhếch mép đầy chế giễu, vẫn là anh với đôi mắt lạnh lẽo, quay đi chỗ khác và chẳng thèm nhìn cô dù chỉ một lần nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
H
Huy30 Tháng chín, 2022 08:13
BÌNH LUẬN FACEBOOK