Chương 42
Có một ánh mắt nhìn mẹ Hoàng giống như sắp nổi điên đến nơi. Có một cô gái trong mắt bà ấy lúc nào cũng hiền lành nhưng bây giờ gần như biến thành một con người hoàn toàn khác. Bà ấy bắt đầu cảm thấy sợ đôi mắt sắc lạnh kia, nó chuyển đổi nhanh đến mức khiến cho bà ấy chẳng thể nào nhận ra nổi.
Vốn dĩ cô gái nhỏ bé xinh xắn trong lòng bà ấy lúc nào cũng là một người hoàn hảo , nên bây giờ khi phải thay đổi cách nhìn nhận của mình bà ấy không muốn một chút nào.
Chỉ có điều sự thật vẫn mãi là sự thật , bà ấy cũng không thể vì một người như Trinh mà đánh mất đi hạnh phúc của con trai mình được. Dẫu biết rằng thời gian sau này phải thử thách Thu nhiều đấy , để xem con người của Thu thực chất là như thế nào. Bây giờ bà ấy muốn thử, muốn cho Thu một cơ hội.
Bà ấy gấp quần áo, muốn đi về nhà , không muốn ở đây diễn một chút nào nữa. Vì không có lý do nào khiến cho bà ấy phải làm những điều ấy cả.
Trinh vẫn đứng yên ở đó, lúc mẹ Hoàng cầm túi quần áo đi ra ngoài thì cô ta quát.
- Bác đứng lại đó.
Bà ấy quay lại, không muốn đôi co cũng không muốn giằng co gì với Trinh cả.
- Bây giờ bác phải về nhà rồi , có chuyện gì chúng ta nói sau đi.
- cháu nói bác đứng lại đó cơ mà ,bác không nghe thấy rõ à?
- cháu không thấy là cách nói chuyện của cháu rất hỗn hào à ? Cháu bảo bác dừng là bác phải dừng , cháu bảo bác đi là bác phải đi?
- rồi bác sẽ phải hối hận vì những gì mà bác đã làm . Con trai bác như thế nào, gia đình bác gia cảnh ra sao mà lấy một con đ* ? Cháu sẽ nói cho toàn cái đất nước này biết là gia đình đã chuẩn bị lấy một con đ* về làm dâu đấy.
- câm miệng.
- sao hả n Bây giờ bác lại cảm thấy không vui vì những lời cháu nói rồi à ? Đấy mới chỉ là cháu nói thôi đấy , còn đối tác làm ăn của bác , đối tác của anh Hoàng , người thân anh em ruột thịt sẽ như thế nào đây ? Họ sẽ nghĩ như thế nào về gia đình bác ? Về anh Hoàng bác phải hiểu rõ chứ.
Cứ nghĩ là nói như thế thì mẹ Hoàng sẽ suy nghĩ lại , thế nhưng bà ấy lại đáp lại bằng một cách rất chắc chắn.
- cho dù lấy một đứa con gái từng có quá khứ làm đ* thì cũng còn hơn là lấy một đứa con gái có hiện tại làm đ*.
- bà..
- Bây giờ chịu lộ nguyên hình rồi hay sao ? Lộ đúng bản chất con người của mình rồi chứ gì? Tôi nói nhẹ nhàng cô không nghe cô lại muốn tôi phải nói ra tất cả những lời lẽ khó nghe như thế này à?
Biết là không thể làm được gì nên cô ta lại giở sang chiêu trò khác , vội vàng chạy đến bên cạnh mẹ Hoàng quỳ xuống rồi cầu xin.
- Cháu xin bác hãy suy nghĩ lại. Bác hãy suy nghĩ đến tương lai của công ty và cả tương lai của anh Hoàng nữa. Bác hãy suy nghĩ đến mối quan hệ thân thiết lâu năm giữa hai gia đình chúng ta, xin bác được làm như thế.
Mẹ Hoàng gạt tay của Trinh ra rồi đi thẳng , đối với bà ấy bây giờ nỗi thất vọng bao chùm, chân cứ bước mà trong đầu suy nghĩ loạn. Chính bà ấy bây giờ cũng không biết phải đối mặt với con trai mình như thế nào ,phải nói thế nào để Hoàng có thể hiểu.
Sau khi rời khỏi bệnh viện thì bà ấy đến thẳng nhà Hoàng , nhưng mà anh lại không có nhà , lúc này chỉ có mỗi mình Thu. Nếu như là cách đây 1 ,2 ngày thì chắc chắn bà sẽ nổi giận , nhưng bây giờ thì bà ấy không còn sức để nổi giận nữa.
- Cháu chào bác ạ.
- cô ngồi đây đi , tôi có chuyện muốn nói với cô đây.
- Dạ vâng ạ.
- Tôi muốn hỏi cô một chuyện , cô thật lòng yêu con trai tôi à? Là thật lòng hay vì mục đích nào khác? Vì vật chất hay còn gì cái gì nữa?
Văn vẻ lúc này nó không phải là thứ có thể nói nên Thu Nói thật những gì mà mình đang nghĩ.
- lúc đầu con tới với anh ấy là vì tiền , đó là thỏa thuận giữa con và anh ấy. Nhưng thời gian sau đó anh ấy lại đối xử với con rất tốt , không hề ghét bỏ hay cay nghiệt gì quá khứ của con , con dần yêu thương anh lấy lúc nào không hay bác à. Bây giờ con không thể nào sống mà không có anh ấy được , kể cả cuộc sống nghèo khổ con cũng sẽ chấp nhận.
- chấp nhận sao? Nếu như nó là một đứa không có bất cứ một thứ gì cả , không có nhà lầu xe hơi , không có quyền lực cũng không có tiền bạc thì cô có còn ở bên nó nữa hay không?
- Cho dù anh ấy có như thế nào , có ra sao thì con vẫn muốn ở bên cạnh anh ấy bác à.
Bà ấy không nói gì nữa, một lát sau thì nói với Thu trước khi ra về.
- hi vọng những lời cô nói là chân thật , nhưng mà cô đừng nghĩ là tôi sẽ vui vẻ chấp nhận cô , cũng đừng nghĩ là thời gian tới tôi sẽ không còn ác cảm với cô nữa. Thời gian còn dài , thử thách còn nhiều nên đừng có quá tự tin.
Mẹ Hoàng đi ra khỏi nhà rồi đến công ty Hoàng. Lúc bà ấy tới anh nhìn thấy mà gần như không tin vào mắt mình.
- Mẹ . Tại sao mẹ lại ở đây ? Không phải mẹ bị...
- mẹ không bị làm sao cả. Mẹ làm như thế là để con rời xa con bé đó thôi.
- mẹ à ? Tại sao mẹ lại cư xử trẻ con như thế chứ?
- không phải mẹ đã dừng lại rồi hay sao ? Con còn muốn trách móc mẹ?
- không phải như thế . Nhưng mẹ có biết là con đã lo lắng cho mẹ nhiều đến như thế nào không hả mẹ?
- mẹ biết nên mẹ mới dừng lại . Mẹ cũng biết là con đã đau khổ thế nào trong suốt thời gian qua nên mẹ mới không muốn tiếp tục diễn cái vai diễn này nữa. Hôm nay mẹ tới đây tìm con là để nói rõ ràng mọi chuyện.
- mẹ ngồi xuống đây đi.
Lúc đầu mới nghe thì anh cũng cảm thấy hơi giận mẹ nhưng mà nghĩ cho cùng thì chỉ cần mẹ khỏe mạnh là tốt rồi. Với lại bây giờ mẹ cũng đã dừng lại .
Mẹ Hoàng ngồi xuống rồi chăm chú nhìn anh.
- con nói cho mẹ biết , con yêu thương con bé ấy nhiều như thế nào?
Anh trả lời không chút do dự.
- con yêu cô ấy bằng cả mạng sống. Nếu như không có cô ấy ở bên cạnh thì thế giới của con gần như đêm tối, con chẳng muốn làm gì cả , cũng chẳng muốn tiếp tục bất cứ một kế hoạch nào cho tương lai mẹ à.
- nhiều đến mức như thế sao ? Nhiều đến mức không màng cả quá khứ của nó ? Thậm chí sau này người ta nói gì con cũng không quan tâm?
- con không quan tâm người ta nói gì hết , con cũng chẳng cần biết quá khứ của cô ấy như thế nào . Con chỉ biết hiện tại và tương lai của cô ấy thôi mẹ ạ .
- có chắc chắn là nó sẽ không lặp lại quá khứ nữa hay không?
- con tin cô ấy.
- Vậy con có dám thử không?
- thử cái gì vậy hả mẹ?
- thử biến thành một thằng khố rách áo ôm, không nhà cửa , không xe , không tiền tài địa vị?
- mẹ à.
- mẹ không nói đùa đâu. Nếu con lựa chọn nó thì con sẽ mất tất cả mọi thứ. Tất cả những thứ mà con đang có, mẹ sẽ lấy lại hết.
- mẹ.
- không phải con yêu nó à? Kể cả nó cũng tự tin là nếu như con tay trắng thì nó vẫn sẽ ở bên cạnh con. Con không dám thử thách nó thì chính mẹ sẽ là người làm như thế. Con sẽ chỉ nhìn thấy bản chất con người khi con tay trắng thôi, còn khi con có tiền thì ai mà không nói yêu thương con cơ chứ.
Hoàng im lặng không nói được bất cứ điều gì cả. Mẹ anh muốn làm gì anh là người hiểu rõ nhất, anh không muốn thử thách Thu cũng chẳng muốn làm gì tổn thương cô cả vì anh tin tưởng cô. Thế nhưng mà bắt mẹ anh phải giống như anh thì thực sự là anh không tìm ra lý do nào, niềm tin của con người xuất phát từ trái tim chứ không phải nghe người khác nói. Anh chỉ khẳng định với mẹ.
- con tin cô ấy, cô ấy nhất định sẽ không vì vật chất mà rời xa con đâu.
- Mẹ cũng hi vọng là con nhìn đúng người.
- tất cả những thứ mà Hoàng đang có đều là của mẹ anh, từ công ty cho tới nhà cửa và cả xe cộ tiền bạc. Không phải là do mẹ anh cho anh mà là vì bà ấy là mẹ của anh.
Bắt đầu một cuộc sống mới cũng chẳng sao cả, anh sẽ không dựa vào những thứ mà mình có sẵn trước đây để cùng cô hạnh phúc.
- con trả lại mọi thứ cho mẹ sau khi đã bàn giao công việc. , sau này con hi vọng mẹ sẽ chấp nhận cô ấy.
- Nếu như mẹ không chấp nhận nó thì sao?
- con cũng sẽ không rời xa cô ấy.
- vậy nếu như mẹ muốn con lựa chọn?
- Nếu không có được tất cả thì hai người sẽ mất con mãi mãi.
Câu nói ấy của Hoàng giống như cứa vào tim người mẹ. Không phải vì bà ấy tổn thương do Hoàng không lựa chọn mình. Mà vì bà ấy đang nghĩ không biết liệu bà ấy thử thách như thế này có làm anh khổ sở thêm hay không. Nhưng từ trái tim của một người mẹ, từ những suy nghĩ đang dẫn thay đổi, thì bà ấy chỉ muốn biết Thu thực sự là con người như thế nào thôi.
Buổi tối anh đi làm về, nhìn anh hơi mệt mỏi.
Thu chạy tới ôm lấy anh, cảm nhận sự ấm áp trên cơ thể của anh, cả tiếng trái tim anh đang đập.
- anh mệt lắm phải không ?
Anh nhìn Thu bằng đôi mắt âu yếm , môi anh khẽ cười . Vẫn là nụ cười ấm áp như mọi ngày thế nhưng cô lại cảm nhận đâu đó ưu phiền.
- có chuyện gì sao anh?
- anh bây giờ trở thành kẻ tay trắng rồi Thu à. Ngôi nhà này không còn thuộc về chúng ta nữa. Anh cũng không còn là tổng giám đốc công ty nữa. Là một kẻ không tiền, không địa vị. Chúng ta cùng nhau bắt đầu một cuộc sống mới nha. Anh sẽ cố gắng không để em phải chịu khổ, cũng không để em phải hối hận vì đã chọn ở bên cạnh anh.