• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 7

Máu anh hùng lúc này nổi lên, chị em trong xóm ngành bỗng nhiên trở thành thám tử, không cần đi làm lụng gì hết, hô to khẩu hiệu lúc nào diệt được tiểu tam thì lúc ấy mới đi khách, như thế thì đứa nào đứa đấy có mà đói mốc mồm. Ấy vậy mà chẳng đứa nào buồn, cũng chẳng có đứa nào cảm thấy không thích, đơn giản là vì tất cả những người ở đây đều làm việc tự do, thích thì làm không thích thì nghỉ.

Đầu tiên là vấn đề lên kế hoạch, lấy được số điện thoại của thằng chồng, có được địa chỉ nhà của cả thằng chồng lẫn con bồ, nắm rõ từng chân tơ kẽ tóc, không bỏ sót một chi tiết nào.

Đứa nào đứa đấy vắt óc ra suy nghĩ làm cách nào để vừa dạy cho bọn chúng một bài học lại không liên quan gì tới pháp luật.

Con Hằng nêu ý kiến.

- suy nghĩ làm cái gì nhiều cho mệt. Ra chợ mua kí ớt xay nhuyễn rồi nhét hết vào háng nó, vừa ấm áp lại vừa nhớ lâu dài. Cả đời này chắc nó cũng chẳng thể nào quên được.

- làm gì thì làm chứ động đến pháp luật là mệt lắm. Đánh ghen cũng phải lịch sự chứ đâu thể nào chợ búa được. Nếu mà đơn giản như thế thì chị em mình kéo nhau đến nhà con tiểu tam ấy mỗi đứa chỉ cần đập cho nó một phát thôi là ăn cháo cả tháng rồi cần gì phải suy nghĩ.

Con Duyên sau khi nghe con Hằng nói thì nó nêu ra ý kiến của bản thân, rồi nó lại tiếp tục tham chiến.

- theo như tao nghĩ thì đầu tiên là phải điều tra xem chúng nó hay đi với nhau vào giờ nào, đi tới những nơi nào. Điều tra tất cả các mối quan hệ bên ngoài của thằng đó và con tiểu tam , lúc đấy mới có thể phát hiện được điểm yếu của chúng nó.

Chị Phượng sau khi nghe xong ý kiến của con Duyên thì nói.

- xem ra vụ này mất khá nhiều thời gian đấy. Dù sao thì chúng ta cũng được trả tiền, nên cứ thế mà làm. Tuy không nhiều bằng đi khách nhưng mà lâu lâu chúng ta cũng nên làm từ thiện một lần.

Chẳng thấy Thu ý kiến gì nên mọi người quay qua hỏi.

- Cái con điên này sao mày im thế? Hôm qua đi với thằng nào hôm nay vẫn còn dư âm à?

- không phải, chỉ là đang suy nghĩ nên làm cách nào để giải quyết thôi. Mà nếu có giải quyết ổn thỏa thì liệu gia đình họ có quay lại như xưa được không? Khổ nhất là những đứa trẻ.

- Bố con dở. Cái loại đàn ông như thế thì đạp mẹ nó đi chứ còn thiết tha làm gì. Nói thật cho mày nghe nhé, chẳng có đứa trẻ nào nó hạnh phúc khi sống trong một gia đình chỉ có mẹ nó chịu đựng còn bố nó thì suốt ngày đi cặp bồ rồi mang hết tài sản đi cho con khác đâu. Giải quyết nhanh thì cuộc sống sẽ sớm ổn định, lằng nhằng thì khổ đến chết, khổ đến hết đời.

Có lẽ cuộc sống của Thu đã trải qua quá nhiều chuyện nên cô cảm thấy thương những đứa trẻ, cứ nghĩ đến chúng không có tình yêu thương là lại cảm thấy đau lòng.

- Có một cách này khá ổn thỏa, em nghĩ là là sẽ không động chạm tới nhiều người.

- cách gì nói đi xem nào. Mỗi đứa một cái đầu chắc chắn là sẽ sớm nghĩ ra cách hay thôi.

- chẳng phải lão đó rất thích gái sao? Nếu chúng ta quyến rũ được lão thì như thế nào nhỉ? Đầu tiên là có thể trả thù được con tiểu tam muốn phá hoại gia đình người khác. Sau đấy thì có thể khiến cho lão ta bẽ mặt, sẽ nhận ra ai là người quan trọng, ai mới là người thực sự thương mình. Biết đâu có thể cứu vớt được một gia đình, những đứa trẻ ấy sẽ có đầy đủ tình yêu thương của bố mẹ.

Mọi người nghe Thu nói như vậy thì cũng gật gù đồng ý, phân công qua lại một lúc thì Thu chính là người đi quyến rũ ông ta, còn những gì em khác thì sẽ làm nhiệm vụ khác.

Lúc đầu thì Thu cũng không muốn nhận, nhưng mà đã hứa giúp thì phải giúp cho tới cùng, thế là cô đồng ý.

Nhiệm vụ bắt đầu....

Sau khi các chị em tra được địa điểm mà hai người họ hay tới thì quyết định chọn quán cà phê làm nơi tác chiến.

Công nhận cũng biết hưởng thụ thật đấy, quán cà phê nhìn mơ mộng, khá là phù hợp với các cặp đôi đang hẹn hò.

Mục tiêu đã được phát hiện, rất có dáng Sugar Daddy, và con bé kia chính là Sugar baby . Nhân vật nam chính hơn 40 tuổi, còn bé con đang được lão cưng chiều chắc tầm 20, mặt búng ra sữa.

Thông tin mà các chị thu thập được thì con bé này vẫn đang là sinh viên, chẳng làm cái quái gì mà vẫn có cuộc sống sang chảnh, đi ăn nhà hàng, xe sang, ăn mặc thì chẳng khác gì tiểu thư con nhà giàu.

Chị Phượng sau khi biết thông tin về con bé này thì trêu mấy đứa trong xóm.

- đấy người ta cũng làm gái mà ra đồng tiền bát gạo, ai mà như chị em bọn mình. Suốt ngày quanh quẩn bó buộc bởi cái gọi là đạo đức cho nên nghèo mãi.

Nghĩ cũng buồn cười, đã đi làm gái thì cần gì đạo đức đúng không ? Nhưng không phải, gái cũng có nhiều loại, chỉ những người như chị em trong xóm ngành mới hiểu được, còn người ngoài nhìn vào thì ai mà chẳng như ai. Vốn dĩ cũng chẳng ai giải thích mà cũng chẳng ai muốn nghe họ giải thích, thế nên Thu luôn buông bỏ, xã hội nghĩ về mình như thế nào cũng được, cô thực sự không có sức để bận tâm.

Ngồi ở một cái bàn gần bàn của lão, rình rập mãi mới thấy lão đi vệ sinh, thế là Thu cũng đi theo. Cố ý chứ nào phải vô tình, cô ngã vào người lão giống như vừa gặp một sự cố.

- xin lỗi, thực sự xin lỗi.

Ngước đôi mắt long lanh tròn xoe lên nhìn , ánh mắt này sao mà nó lại ngây thơ trong sáng tới vậy, cứ như chưa từng vướng bất cứ một sự vẩn đục nào của thế gian. Còn nữa, giọng nói ngọt ngào say đắm lòng người khác, ngay từ cái nhìn đầu tiên đã khiến cho lão ta đắm đuối.

Lão ta vội vàng đỡ lấy cánh tay của Thu , quan tâm hỏi han.

- em có làm sao không? Có bị đau ở chỗ nào không?

Thu trả vờ chân mình bị đau lắm, mặt mũi thì nhăn nhó. Mà phải nói là Thu diễn giỏi thật, nhìn kiểu quái nào cũng vẫn thấy xinh, vẫn quyến rũ, mà lại khiến cho người ta có cảm giác tin tưởng. Đời cô không đi làm diễn viên của thực quá lãng phí.

Lão ta vội vàng đỡ Thu tới một cái bàn để ngồi xuống, và đương nhiên là cách xa chỗ con tiểu tam kia để cho nó không nhìn thấy. Vẫn là cái giọng ân cần, vẫn là khuôn mặt lo lắng.

- Bây giờ em cảm thấy thế nào rồi? Anh đưa em tới bệnh viện kiểm tra nha.

- Dạ em không sao đâu ạ. Thật xin lỗi anh quá, em lại làm phiền anh rồi.

- đừng có nói như thế, cho dù là anh hay người khác thì cũng sẽ không bỏ mặc một cô gái xinh xắn dễ thương như em đâu. Mà em tên gì?

- Em tên Thu ạ.

- tên em đẹp quá, cả em nữa, thực sự rất xinh đẹp.

- anh khen em làm em thấy ngại. Vừa ngại vừa thích nữa ạ.

Nói chuyện với lão mà Thu cảm thấy lợm giọng, nhưng vẫn phải cố chứ biết sao được. Chuyện này chắc chắn sẽ không kéo dài lâu.

- anh đi một mình hay đi với ai vậy ạ? Nếu đi với bạn thì nãy giờ chắc bạn anh đang chờ. Anh cứ đi đi em không sao đâu ạ, em có thể tự mình về nhà được.

- đâu thể nào như thế. Để anh gọi điện cho bạn nói anh có việc bận.

Thay đổi nhanh như thế cũng phải thôi. Một người như Lão khi gặp cô gái vừa có nét ngây thơ lại xinh đẹp như Thu thì chẳng có lý do gì Không gục ngã cả. Tự nhiên Thu có cảm giác, nếu không phải là cô gái kia thì cũng sẽ là một cô gái khác. Chẳng có bất cứ một người nào có thể làm gì nếu như lão không bật đèn xanh. Sinh ra làm kiếp phụ nữ, dù thế nào cũng vẫn khổ.

Sau đó thì lão rút điện thoại ra, nghe cách nói chuyện là biết gọi cho con kia rồi. Xong lão tắt điện thoại, bảo là sẽ đưa Thu đến bệnh viện để khám, nhưng mà Thu có bị làm sao đâu đến bệnh viện để mà lộ hết à. Vậy là cô đành tiếp tục diễn.

- bây giờ em chỉ cảm thấy đói thôi. Từ sáng tới giờ em chưa ăn gì cả.

Nghe giọng nói dễ thương lại còn có chút nhõng nhẽo nữa thì ai mà kìm lòng cho nổi. Lão ta bảo với Thu.

- em ngồi đây chờ anh một lát để anh đi ra ngoài kia có chút việc, xong anh quay lại với em ngay.

Chả cần hỏi thì Thu cũng thừa biết là lão đi đâu, đi ra xem con tiểu tam kia ra khỏi quán chưa chứ gì. Văn vở nó quen. Nhưng mà Thu vẫn trả vờ ngây ngô không biết gì cả, cứ như là đời mình vừa gặp được một người đàn ông vô cùng tốt.

Vài phút sau lão quay lại, trên tay cầm theo một bông hoa hồng, rồi dẫn Thu đến ngồi ngay cái bàn mà khi nãy lão cùng ngồi với con tiểu tam.

Vợ thì ở nhà đầu tắt mặt tối, hết nấu cơm rửa bát rồi lại chăm con. Chăm cho chồng chán rồi chăm cho cả gia đình chồng, vậy mà đổi lại được gì? Là những nếp nhăn nheo trên mặt, là tuổi xuân qua đi, là không còn được sống cho riêng mình nữa. Không hối hận, chỉ mong gia đình luôn vui vẻ hạnh phúc. Ấy vậy mà...

Cứ cái tình hình như thế này thì chẳng ai cần gia đình làm gì cả, sống thật tốt chăm cho mình thật tốt, cần quái gì phải yêu thương chăm sóc cho bố con thằng nào.

Ở nhà có khi vợ ăn rau muống luộc để tiết kiệm cho chồng con, chồng ở bên ngoài đưa gái đi ăn thì gọi toàn món ngon món đắt tiền, chẳng tiếc bất cứ một thứ gì.

Con mẹ nó, lãng phí cả một đời .

Đang mải mê suy nghĩ thì Thu giật mình khi bàn tay mình có một bàn tay khác đặt lên, tiến triển cũng nhanh thật đấy, vậy là con tiểu tam kia sắp biến khỏi cuộc đời của lão rồi và cuộc đời của lão rồi cũng sẽ lại bước sang một trang khác, không mù mịt , không âm u không lấy tiền.

Lúc này thì có một người bước vào quán, đó là anh... anh nhìn lão nắm tay Thu.

Thu lúc ấy cũng nhìn anh ánh mắt đầy kinh ngạc, cả một chút sợ hãi.

Môi anh khẽ nhếch lên, cô chưa từng thấy anh cười nhạt nhẽo tới vậy. Rồi anh bước qua cô, anh im lặng, anh chẳng nói gì cả. Cô ngồi yên đó, đau lòng, nước mắt nuốt ngược vào bên trong.

Anh.....

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
H
Huy30 Tháng chín, 2022 08:13
BÌNH LUẬN FACEBOOK