Chương 11.
nắng nhẹ, vùng trời phía trước bình yên nhưng lòng cô lại nổi bão.
Sẽ thế nào nhỉ ? Sẽ thế nào nếu như cô được ở bên cạnh anh mỗi ngày?
Cô cũng không biết nữa, sợ rằng bản thân mình đi không đúng, sợ rằng sau này đến cả mặt nhau cũng không thể nhìn.
Về đến nhà, cô sang phòng chị Phượng. Bây giờ cũng không biết phải làm thế nào cả, chỉ có thể nghe lời khuyên từ chị em trong xóm.
Mấy chị em tập tụ cứ như là có đại hội, chuyện này đối với chị em trong xóm là rất quan trọng, cần phải bàn bạc kỹ càng.
Tờ hợp đồng chuyển từ tay người này sang tay người khác. Con Hằng đọc xong bản hợp đồng thì vỗ tay vào đùi cái đét, mặt mũi hớn hở cứ như là trúng số.
- thế này thì nhận lời ngay đi chứ còn gì nữa. Còn có cái quái gì đâu mà phải lăn tăn. Tao mà như mày tao chẳng cần đọc tao ký luôn.
Chị Phượng lườm nó một cái rồi quát.
- làm như húp được đi ấy. Trong này có ghi rõ là không được đi khách khác, cái này thì có thể chấp nhận được. Nhưng mà phải dọn tới nhà anh ta ở thì tao lại thấy không ổn.
Con Hằng cãi.
- có cái gì đâu mà không ổn? Đàn ông chưa vợ, độc thân 100% chứ có phải là đàn ông có vợ đâu? Hơn nữa với chị em chúng mình thì còn cái quái gì đâu mà mất, có gì mà phải sợ bị lừa? Em nói thật chứ mối này mà bỏ qua thì quá lãng phí. Chị không nhìn mỗi tháng cung cấp 50 triệu đây à. Lại còn được ăn ở miễn phí , mua sắm shopping thả ga , một tháng ăn nhà hàng bao nhiêu lần tùy ý. Như thế này còn đòi hỏi gì?
Mấy chị em trong xóm bắt đầu ồn ào.
- có nhiều người có tiền không biết làm gì hay sao ý nhỉ? Bỏ ra một số tiền lớn như vậy.
Rồi mọi người đều nhìn về phía Thu đầy nghi hoặc.
- Chắc chắn là đã có chuyện gì xảy ra. Không quen không biết chẳng ai lại làm như thế cả. Mày có chuyện gì giấu chị em thì nói ngay ra còn kịp.
Cuối cùng thì Thu đành phải khai thật, kể cho mọi người nghe từ lần tình cờ đi khách cho tới hôm bắt đầu buổi tiệc, rồi lúc ở quán bar. Nghe xong mọi người mới gật gù.
- vậy nó mới lôgic chứ. Tóm lại thì bản hợp đồng này cứ ký vào. Kết thúc một năm này là có thể bắt đầu một cuộc sống mới rồi không cần phải làm cái nghề này nữa. Chị em mừng cho mày.
Thu trở về phòng. Có thể mọi thứ chẳng bình yên như thế , có thể đây mới là bắt đầu của một giông bão mới , nhưng mà cô vẫn muốn thử, vẫn muốn mạo hiểm.
Ngày hôm sau có người đón cô, vậy là cô đã có thể chuyển đến một ngôi nhà to lớn, được ở bên cạnh người luôn cho cô cảm giác an toàn.
Hôm nay biểu hiện của anh rất khác, anh không nói chuyện với cô, phòng cô ở cũng là do người giúp việc sắp xếp.
Bản hợp đồng có ghi rõ, tất cả mối quan hệ bên ngoài của anh đều không liên quan tới cô, cô không có quyền xen vào. Kể cả anh có đưa bất cứ người phụ nữ nào về nhà hoặc đi qua đêm không về thì cô cũng không được quyền ý kiến. Cô chỉ đơn giản là nhân tình của anh, khi vui thì anh tìm tới cô, khi anh buồn cũng có thể trút giận lên cô. Không sao cả, là cô cam tâm tình nguyện. Nếu như không phải là anh thì sẽ là rất nhiều người khác giày vò cô thôi. Người ngoài cuộc mấy ai thấu được khổ sở trong công việc mà cô đang làm.
Sau khi anh đi rồi thì cô giúp việc có đưa cho Thu một cái thẻ, nói là có thể dùng cái thẻ này để đi mua sắm hoặc đi chơi bất cứ nơi nào mà cô muốn. Thu cầm lấy cái thẻ đó nhưng không ra ngoài, cô không có tâm trạng.
Cô phụ mấy cô giúp việc dọn dẹp nhà cửa, đến bữa lại phụ các cô nấu cơm , chứ nếu không cô sẽ chết vì buồn mất.
- Lần đầu tiên thấy cậu Hoàng đưa một cô gái về nhà đấy. Cô với cậu quen nhau bao nhiêu lâu rồi? Tôi chẳng dám hỏi cậu ấy , thấy cô cởi mở nên mới dám hỏi cô thôi. Hai người định bao giờ thì kết hôn?
Ngoài anh và cô ra thì ở đây không ai biết về bản hợp đồng cả, thế nên mọi người hiểu lầm cũng đúng rồi. Cô không biết phải trả lời thế nào đành nói cho qua chuyện.
- cháu cũng không biết ạ.
Tối hôm ấy anh gọi điện báo là sẽ không về nhà, bảo cô không cần đợi. Rồi sáng hôm sau chẳng biết lý do gì mà giúp việc trong nhà nghỉ việc hết, chỉ có duy nhất mình cô ở lại.
Căn nhà rộng lớn thế này mà chỉ có mỗi mình cô, không cần nói đến việc dọn dẹp, chỉ nghĩ đến sự cô độc thôi đã đủ mệt mỏi lắm rồi.
Đến buổi trưa anh về nhà, nhìn anh có vẻ mệt mỏi. Cô cũng không hỏi anh lý do vì sao giúp việc lại nghỉ hết, vậy là bữa cơm nấu cho anh cũng vô cùng đơn giản.
- sẽ có giúp việc tới đây làm theo giờ, dọn dẹp nhà cửa. Còn cơm thì cô sẽ phải nấu, tôi sẽ chuyển thêm tiền vào tài khoản cho cô, nên cô không cần phải lo lắng.
Anh bây giờ đang hợp thức hóa một cô nhân tình thành người giúp việc sao? Để cho bất cứ người nào tới đây cũng không nghi ngờ về mối quan hệ giữa hai người?
Vậy là thân phận của cô đã được nâng cấp lên một tầm cao mới, từ gái gọi thành người giúp việc.
Ăn cơm xong anh chuẩn bị đi làm, cô lại không muốn ở nhà một mình , thế rồi cô bám lấy cánh tay của anh.
- anh ở nhà một buổi có được không? Em ở nhà cảm thấy chán lắm.
Anh quay lại nhìn cô .
- chán thì có thể ra ngoài mua sắm, đi uống cà phê hoặc đi đâu cũng được.
Từ một đứa con gái làm gì tiêu đến tiền cũng phải suy đi tính lại thì bây giờ lại có thể tiêu tiền thoải mái không cần suy nghĩ, nhưng đó lại không phải là thứ cô muốn. Thật lạ...
- công việc của tôi rất bận rộn, không thể tùy tiện nhỉ để ở nhà chơi được đâu. Nên từ sau đừng đòi hỏi vô lý. Tối nay tôi sẽ về muộn, ở nhà đóng cửa cẩn thận.
Sau khi Hoàng đi Thu không biết phải làm gì cả nên đi đến xóm trọ. Cô cần có người nói chuyện , nếu không cô sẽ buồn chết mất.
Mấy chị em đến buổi tối mới đi làm, Thu vừa về tới cổng là đã gặp con Hằng. Nó chạy vội ra chỗ Thu rồi hỏi.
- vừa đi hôm qua nay đã về rồi? Đối xử không tốt à? Hay như nào?
- nhớ mọi người nên về , với cả ở với chị em lâu rồi giờ đi cảm thấy trống vắng thế nào á.
- Bố con dở. Người ta vừa nhiều tiền lại đẹp trai khoai to như thế mà còn không thích. Thế mày chạy về đây anh ta có biết không? Lỡ anh ta không thích mày qua lại với bọn tao nữa thì làm sao? Khó khăn lắm mới tìm được chỗ tốt nương tựa.
- anh ấy bận lắm chẳng có thời gian để ý đâu. Tao toàn ở một mình.
- Ơ thế bỏ cả đống tiền ra mà để cho mày ở nhà một mình á ? Điên à? Thôi đi vào trong đi, đến rồi thì chơi tới bến, hôm nay chị em đang rảnh.
Thấy Thu về chị em trong xóm ai cũng hỏi han, ai trong số họ cũng muốn thay đổi nghề nghiệp, thế nhưng mà không phải muốn là được. Đối với họ thì bây giờ cuộc sống của Thu đã tốt hơn một chút , nó cũng giống như một tia hy vọng mở ra cho cả xóm vậy.
- làm nồi lẩu nhậu không em ơi?
Con Duyên nháy mắt với Thu một cái , nó chả biết thừa cứ mỗi khi Thu say là chẳng nhớ cái quái gì hết, nhưng mà vẫn muốn rủ rê, vì cuộc đời được mấy lần như thế.
Con duyên vừa mở lời phát là con Hằng ngay lập tức chạy ra đầu ngõ vác nồi lẩu với hai két bia về , nói là phải làm ngay, để lâu nó nguội mất.
Chị em trong lúc nhậu nhẹt thì có ôn lại kỷ niệm, chị Phượng là người mở đầu.
- Ngày xưa nghèo rớt rãi, cơm không có mà ăn no chứ đừng nói gì đến rượu bia như thế này. Nhớ như in cái lần đầu tiên bước chân vào nghề, giờ nghĩ lại chắc chắn là nghề chọn tao rồi. Lúc đấy đang đói khổ thì có một thằng nào đó đi ô tô về quê, nghe bảo là làm dự án. Lúc đấy gái vừa mới lớn người non mơn mởn nhìn một phát là muốn yêu, nhìn hai phát là đã muốn cởi quần lột áo . Thế là nó dụ dỗ tao bảo lên thành phố làm trong ngành , việc nhẹ lương cao chỉ cần nằm một chỗ là cũng có tiền. Lúc đấy ngu có biết cái đếch gì đâu, thoáng cái đã qua bao nhiêu năm rồi.
Chị em cứ thế trò chuyện đến quên thời gian, bia khui hết chai này tới chai khác, cuối cùng thì người say đầu tiên vẫn như thường lệ chính là Thu.
Con Hằng nghe thấy điện thoại của Thu đổ chuông, tên lưu trong danh bạ lại vô cùng thân thương, chỉ có duy nhất một chữ " anh " , thế là nó nghe máy.
- alo...
Nghe thấy giọng nói khác, lông mày Hoàng bất giác nhíu lại.
- Cô là ai?
- à con Thu nó say rồi , nó đang ở xóm trọ với mấy chị em tôi. Anh đến đón nó về có được không?
- gửi cho tôi địa chỉ, cảm ơn.
Hằng tắt máy rồi gửi địa chỉ cho Hoàng, xem ra cũng là một người lịch sự.
15 phút sau Hoàng đã có mặt, anh vừa cảm thấy bực mình lại vừa cảm thấy lo lắng. Anh nói cô đi đâu cũng được nhưng có nói là có thể đi nhậu say xỉn rồi không biết đường trở về không? Trở về nhà có một ánh đèn, không nhìn thấy cô, bỗng nhiên trong lòng cảm thấy trống trải.
Vừa nhìn thấy anh là Thu đã lập tức chạy tới ôm lấy anh, mặc kệ các chị em trong xóm đang nhìn.
- Sao anh biết em ở đây? Anh đi làm có mệt không ? Có nhớ em không? Em nhớ anh lắm.
Cái cô gái này lúc say với lúc không say cứ như hai người khác nhau vậy? Lúc tỉnh táo thì anh nói gì cũng vâng dạ cũng nghe. Nhưng mà lúc say... cũng đáng yêu mà.