“Ông An Lực Mãn ơi, ông của cháu Ngải Cách Lỗ Mãi Mãi Đề mời ông qua nhà một chuyến ạ!” Cô nhóc nhà hàng xóm Ngải Cáp Mã Nhã chạy từ ngoài cửa vào, do chạy vội quá khiến gương mặt nhỏ đã đỏ bừng lên. Tôi theo thói quen mà nhíu mày, đối với người chưa đến độ tuổi năm mươi mà nói, cái xưng hô “ông” này có chút già quá rồi, nhưng biết làm sao được, nếu ai nhìn qua gương mặt này của tôi mà nói tôi “sáu mươi’ tuổi thì cũng có khối người tin đấy.
“Mã Nhã hôm nay thật xinh đẹp, là mẹ mua cho cháu à?” Tôi nhìn thấy trên cổ con bé đeo một sợi dây chuyền chế tác khá tinh xảo nên không khỏi nhìn nhiều thêm một chút.
“Không phải ạ, là có một chị xinh đẹp đến từ Bắc Kinh mua tặng cho Mã Nhã đấy, ông thấy nó đẹp lắm phải không ạ?”
Cô bé nhấc tà váy lên và quay một vòng, động tác này dưới ánh đèn càng khiến cho sợi dây chuyền trên cổ lại lấp lánh hơn vài phần.
Đến từ Bắc Kinh sao? Tay tôi run run làm nước trong gáo rơi vãi ra ngoài .
“Ông đi nhanh đi ạ, ông cháu nói là có chuyện rất quan trọng đó!”
“Được được, ông đi ngay đây”. Tôi cúi xuống lấy khăn lau vết nước trên bếp, che đi vẻ mặt thất thố vừa rồi. Con bé này khá tinh ranh, nếu để nó trở về nói lại với lão già Mãi Mãi Đề kia làm lão nổi điên lên, chắc chắn ta sẽ gặp phiền phức.
Trong lòng tôi thấp thỏm không yên đuổi theo con bé, đến nơi thì mới phát hiện ra cũng không phải là nhà của lão Mãi Mãi Đề, mà là một tiệm cơm Halal*
(Tiệm cơm Halal: tiệm cơm sử dụng thực phẩm phù hợp dành cho người Hồi giáo)
“Con nhóc này, cháu dẫn ta đến nơi nào đây?” Tôi cảm thấy có chút kỳ quái.
“Ông của cháu đang đợi trong quán ạ, ông cháu nói là “Đợi một lát nữa hãy chiêu đãi tôi món thịt dê xé tay ngon nhất của nơi này đi” Đôi mắt to tròn của con bé lóe sáng lên.
“Giỏi lắm con nhóc, uổng công ông đây thương yêu cháu như vậy, thế mà chỉ vì món thịt dê xé đã đem ông đi bán rồi sao?” Tôi giả vờ tức giận.
“Làm gì có chuyện đó chứ!” Con bé đáp lại với bộ dạng mếu máo.
“Được rồi, đồ cáo con, còn muốn gạt ông sao, không có cửa đâu nhé!” Tôi véo mũi con bé rồi theo chân người phục vụ lên phòng bao được đặt sẵn ở tầng hai.
Quán ăn Halal này có niên đại khá lâu đời, vì vậy mà sức ảnh hưởng của nó trong lòng người dân bản địa nơi đây cũng không kém hơn người Đông Lai Thuận ở Bắc Kinh là bao, tôi đã sống ở nơi đây hơn hai mươi năm rồi nhưng chưa đặt chân đến quán ăn này bao giờ. Trên sàn được trải dài bằng thảm đỏ vô cùng mềm mại, làm cho người ta có cảm giác như đang bước đi trên một đám mây bồng bềnh; bức tường hai bên hành lang được dán bởi những tấm da dê hảo hạng nhất, do ánh sáng nơi đây không đủ nên đã để lộ ra màu hơi ngả vàng.
“Dạ thưa, mời ông sang bên này”. Dẫn đường là một cô gái người Duy Ngô Nhĩ đang độ tuổi đôi mươi, cô ấy đến trước cửa một phòng bao rồi nghiêng người mở cửa phòng, tạo một động tác “mời vào” tiêu chuẩn.
Ngải Cách Lỗ Mãi Mãi Đề thân là Bộ trưởng Bộ Vũ trang, mặc dù đã ở cái tuổi ngũ tuần nhưng tóc đen trên đầu vẫn nhiều, khuôn mặt với bộ râu quai nón dày và rậm rạp, nhìn sơ qua chỉ trông như độ tuổi bốn mươi. Lúc này, ông ấy cùng với năm người khác đang thay nhau rót rượu vô cùng náo nhiệt.
“An Lực Mãn, qua đây uống rượu nào” Ông ấy vừa thấy tôi liền gọi ngay, đồng thời vội vàng bảo phục vụ lấy thêm một bộ chén.
“Tán mỹ hồ đại, rượu là huyết dịch của yêu ma quỷ quái, thứ lỗi tôi không thể uống được.” Tôi thể hiện việc này còn tốt hơn người Hồi đấy, cũng nhân cơ hội để chào hỏi và thăm dò những vị khách xung quanh.
Hai người đàn ông ngồi bên phải rõ ràng là phần tử trí thức, một người thì có vẻ ngoài hơn sáu mươi tuổi, nói chuyện trông cũng vui vẻ dễ gần, người còn lại khoảng trên dưới bốn mươi, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, cử chỉ thì khá dè dặt do ngồi bên cạnh còn có một cô gái trẻ tuổi, tính tình trầm ổn, tuy rằng là người Trung Quốc nhưng có thể nhìn ra được cô ấy không đến từ Đại Lục, chắc có lẽ là Hoa kiều. Hai năm trở lại đây, có nhiều Hoa kiều về nước tham quan, nói cái gì mà muốn tìm hiểu hang Mạc Cao* cùng Con Đường Tơ Lụa, nực cười, chút tâm tư nhỏ này cũng đánh lừa được ta sao!
(Hang Mạc Cao còn được gọi là Hang động Ngàn Phật hay Thiên Phật Động, là một hệ thống 492 ngôi đền nằm cách 25km về phía đông nam trung tâm Đôn Hoàng, một ốc đảo nằm ở ngã ba đường tôn giáo và văn hóa trên Con đường tơ lụa, ngày nay thuộc tỉnh Cam Túc, Trung Quốc.)
Ngược lại thì hai thanh niên bên trái có chút khó hiểu, gã mập kia tạo cho người khác cảm giác như một phát thông đến đáy vậy, kiểu như chỉ cần nhìn sơ qua thì cái gì cũng hiểu hết rồi, nhưng nhìn kỹ thì lại thấy rất mông lung; Người còn lại càng kỳ lạ hơn, xét theo tư thế ngồi thì rõ ràng là một quân nhân xuất thân trong quân ngũ, nhưng lại thiếu đi sự cương nghị và nghiêm túc của một quân nhân, thật đúng là một tổ hợp kỳ quái.
“An Lực Mãn, để tôi giới thiệu cho ông mấy vị khách nhân.” Ngải Cách Lỗ đưa tay chỉ về ba vị khách ngồi bên phải: “Vị này là Giáo sư Trần của trường Đại học XX, tiếp đến là Hách Ái Quốc - Trợ lý của Giáo sư Trần, còn vị nữ đồng chí này là Dương tiểu thư - một Hoa kiều đến từ nước Mỹ. Phía bên phải là hai vị chuyên gia đến từ Bắc Kinh, một người là Hồ Bát Nhất tiên sinh, còn người kia là Vương Khải Hoàn tiên sinh. Các vị khách nhân tôn quý, ở nơi đây thì An Lực Mãn chính là người dẫn đường tốt nhất của chúng tôi.”
Chết tiệt, chỉ mới vài chén rượu đã đem bạn già của ngươi bán đi rồi. Tôi giận dữ trừng mắt nhìn lão và nói: “Các vị khách nhân tôn quý, đều là Ngải Cách Lỗ quá khen đó chứ, tôi chỉ là một tín đồ Hồi giáo bình thường mà thôi.”
“Chú An, chú cứ gọi cháu Shirley Dương là được.” Cô gái nhẹ nhàng đứng lên cười nói: “Chú Ngải đã nói qua với tụi cháu, chú An là người dẫn đường tốt nhất ở nơi sa mạc này đấy ạ!”
“Không thể đi được cô gái à, hiện tại đang vào mùa bão cát rồi, nếu tiến vào sa mạc sẽ khiến Hồ Đại lão trách tội đấy.” Tôi lắc đầu liên hồi, nói thế nào cũng không đồng ý.
“Chú An, chú xem qua con dấu trên văn kiện đi.” Cái người tên Hồ Bát Nhất kia để giáo sư Trần lấy ra một vài tài liệu, phía trên đều được đóng dấu đỏ tươi: “Chúng tôi đều là nhân viên công tác Nhà nước, đến nơi này của các người để thực hiện công việc nghiên cứu quan trọng, chú tốt nhất nên phối hợp, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát đến đây cho chú biết mặt.”
“Các người….” Tôi thật sự không nói nên lời, đây chẳng phải là uy hiếp trắng trợn hay sao!
“Hồ Bát Nhất!” Cô gái tên Shirley Dương trừng mắt liếc hắn một cái, sau đó hướng tôi nở một nụ cười thiện chí nói: “Chú An, cháu sẽ mua gia súc của chú với số tiền gấp đôi nhé, chờ chúng ta từ sa mạc trở về thì nông trại này vẫn là của chú, tiền thì cứ thế mà đưa.”
“Cái này… Thôi được rồi.” Không còn cách nào khác nên tôi đành đồng ý vậy, nếu cự tuyệt nữa thì không phải là An Lực Mãn rồi, Ngải Cách Lỗ đã nhìn tôi bằng ánh mắt kì lạ kia.
Sau đó, chúng tôi thống nhất tập hợp vào sáng ngày hôm sau ở trước cửa tiệm cơm, do ở đây không có nhà trọ nào lớn cả, thường thì phía sau quán ăn mới có chỗ cho khách nghỉ ngơi.
Đêm đã khuya, khi đó đèn đường còn chưa phổ biến nhiều, tôi chỉ đành nương theo ánh đèn yếu ớt mà chậm chạp trở về.
“An Lực Mãn, đợi tôi với.” Ngải Cách Lỗ cầm đèn pin từ phía sau bắt kịp tôi.
“Bộ trưởng Ngải Cách Lỗ Mãi Mãi Đề, ngài sợ ngày mai tôi sẽ bỏ trốn nên đến đây để trông chừng tôi sao?” Tôi dừng lại nói.
“An Lực Mãn, ông đừng tức giận với tôi chứ.” Ngải Cách Lỗ cười khổ một tiếng: “Bọn họ cầm công văn của Chính phủ, tôi có thể làm gì khác được. Mùa này đang có bão cát lớn, để người khác đi chỉ có nước chịu chết, lão An à, chỉ có ông mới đảm đương được việc này thôi…Haiz! Hay là, tôi đi cùng ông nhé!
“Thôi bỏ đi, mặc kệ đúng hay sai, có lời nói này của ông là được rồi.” Tôi lắc đầu nói: “Dù sao thì tôi cũng ở một mình, chết thì chết thôi, không giống ông, còn già trẻ phải chăm lo. Chỉ là bọn họ…”
“Bọn họ thì sao?” Mãi Mãi Đề nghi hoặc hỏi.
“Không có gì. Gặp lại sau nhé, hy vọng Hồ Đại phù hộ cho ông.” Tôi lắc lắc đầu, vừa nói xong bất tri bất giác cũng về đến nhà rồi…