Chúng tôi phát hiện phía sau bức tường có không ít các động vật trong sa mạc, liệp tích Tân Cương, lạc đà hoang, thậm chí còn có mấy con cò đen, những con vật lúc này đều an tĩnh trốn phía sau bức tường, thấy chúng tôi bước vào, chỉ run rẩy thân thể một cách bất an, cảnh giác nhìn chúng tôi, nói cho cùng thì nguy hiểm ở bên ngoài so với con người còn đáng sợ hơn.
“Vương tiên sinh, đừng đánh nhau!”
Tôi vừa quay đầu lại thì phát hiện tên béo đó đang cầm một khẩu súng trường nhắm chuẩn, tôi vội vàng ngăn cản hắn lại.
“Yên tâm đi ông già, tôi chỉ bắt hai con thú hoang để nhắm rượu thôi.”
Bàng Tử chẳng hề để ý nói.
“Cậu chỉ cần nổ súng, những con vật này đều sẽ kinh sợ bỏ chạy, chạy ra ngoài rồi sẽ chết trong bão cát ngay. Nơi trú ẩn này là Hồ Đại lão nhân gia để lại, nếu cậu làm vậy sẽ bị báo ứng đó.”
Tôi bất mãn trừng mắt nhìn chằm chằm vào tên béo này với thái độ không hài lòng.
“Chú An nói đúng đó, chúng ta cũng không thiếu thức ăn.”
Shirley Dương cũng đứng dậy ngăn Bàng Tử.
Giữa tòa thành cổ có một gian nhà lớn, có lẽ là tòa thị chính ở địa phương vào thời điểm đó, tôi bắt lạc đà mười chín bướu lại, buộc nó vào một cái cọc đá ở vị trí không xa, lấy ra muối và bã đậu cho chúng ăn.
Mặc dù tường thành bị vùi lấp hơn phân nửa và có nhiều chỗ nứt gãy, nhưng hiệu quả chắn gió vẫn còn rất tốt, cơn bão cát cuồng nộ tàn phá bên ngoài thành, nhưng nó đã nhỏ hơn rất nhiều kể từ khi vào thành.
“AAAA”
Trong phòng truyền ra tiếng la lớn, là tiếng của cô gái tên Diệp Diệc Tâm kia, chẳng lẽ…
Tôi lao nhanh vào phòng, nhưng hóa ra là Diệp Diệc Tâm phát hiện một bộ hài cốt ở trong góc, các sinh viên bị kinh sợ nên vô ý đụng phải cột nhà một lần nữa, cát mịn bị chấn động nên rớt xuống lại thu hút ánh mắt của mọi người, kết quả gây ra một mảnh hoảng loạn.
“Tiểu Diệp, uổng cho em là một nhà khảo cổ học, vậy mà lại sợ hãi trước một xác chết thế hả!” Người thầy tên Hách Ái Quốc kia nghiêm túc phê bình học trò của mình.
“Em…em đột nhiên nhìn thấy… trong lòng vẫn chưa chuẩn bị, xin lỗi thầy ạ!” Đầu của Diệp Diệc Tâm nhanh chóng cúi thấp xuống đến ngực.
“Hồ Đại sẽ bảo hộ cho linh hồn của con người đáng thương này, chưa từng nhìn thấy qua người chết thì cũng sẽ sợ thôi.” Tôi cười ha hả giúp Diệp Diệc Tâm giải vây, không biết tại sao, nhưng tôi cảm thấy rất hợp ý với cô gái này, điều mà làm tôi vui nhất chính là tử khí giữa lông mày của cô gái này đã mờ đi rất nhiều, hoặc là đã trải qua nhiều lần kích thích, hẳn là sẽ có lợi? Loại chuyện này thật sự không thể nói rõ ràng được.
“Đội trưởng Hồ, tìm hai người đi ra ngoài giúp tôi thắt lại dây cương của lạc đà một chút, đồng thời mang thức ăn và dụng cụ ngủ vào đây nhé.” Tôi thăm dò tình hình bên ngoài, bão cát càng ngày càng dữ dội hơn, chỉ sợ trong vòng nửa tiếng tới cũng chưa ngừng được.
Vừa định dẫn theo Bàng Tử và Tát Đế Bằng ra ngoài, tôi lại nghĩ đến một chuyện, quay đầu lại dặn dò đội trưởng: “Hồ tiên sinh, các cậu có thể mang bộ xương cốt đó chôn để các cô gái đỡ sợ hơn, nhưng tuyệt đối đừng tùy tiện đào lên, nơi này không được phép đào bới tùy tiện, Hồ Đại sẽ tức giận.” Nói xong, tôi mới hóp eo lại như mèo chui ra ngoài.
Là phúc thì không phải họa, là họa thì tránh không khỏi, sự lo lắng của tôi vẫn biến thành sự thật, khi tôi quay trở lại phòng, thì phát hiện giáo sư Trần kia và Hách Ái Quốc đang cùng với một số học sinh vây quanh bức tượng với những con ngươi khổng lồ hết đo này rồi lại đo kia.
“Các người… haizz!” Tôi giậm chân một cái: “Các người sao lại không nghe lời tôi nói chứ, Hồ Đại sẽ giận đó.” Hồ Đại nổi giận hay không thì tôi không chắc, nhưng tôi biết rằng sẽ có tai họa phát sinh, cảnh tượng tang thương của nhiều năm trước như đang hiện ra trước mắt tôi.
Tôi quan sát bão cát bên ngoài, vẫn không có dấu hiệu dừng lại, đi ra ngoài cũng chết, thôi thì chẳng bằng ở lại trong này thử vận may đi.
“Hồ Đại của chú có vẻ như rất khoan dung đó, hiện tại vẫn chưa nổi giận nữa.” Tên mập này ở một bên không ngừng cười toe toét.
Hồ Đại ơi! Sao ngài không cho một đạo lửa trời, đem tên này đốt thành heo quay đi! Tôi oán giận sờ vào chiếc túi Càn Khôn trong ngực, thật muốn móc ra một lá bùa cho hắn ngay lập tức.
“Chú An, chúng con sẽ cẩn thận.” Shirley Dương cũng không bận tâm việc này.
Cả đêm tôi ngủ mà cứ lo sợ phập phồng, trong đêm cũng không biết thức dậy mấy lần, chàng trai trẻ họ Hồ và Shirley Dương thay phiên nhau gác đêm, cả hai đều rất có trách nhiệm, một đêm trôi qua không có chuyện gì xảy ra.
Bão cát ở bên ngoài hiển nhiên đã nhỏ đi rất nhiều, nhưng có mấy bức tường thấp lúc này đều bị cát vàng vùi lấp, xem ra tòa thành cổ này sẽ thực sự trở thành di tích sau khi trải qua vài lần bão cát nữa thôi. Tôi ra ngoài dạo một vòng, lại cho lạc đà ăn một chút muối với bã đậu, khoảng cách đến thành cổ Tây Dạ còn một đoạn nữa, sau khi đến nơi rồi nghỉ ngơi một chút cũng không quá muộn.
“Nhanh, mau đánh chết bọn chúng!”
“Cái gì vậy?”
Đột nhiên truyền đến âm thanh huyên náo từ khu cắm trại kia, một số động vật dưới chân tường cũng bất an mà rối loạn lên, lẽ nào mới đó đã xảy ra chuyện rồi? Tôi kinh hoảng chạy đến gian lớn của căn nhà, còn chưa tới gần đã nhìn thấy có vô số kiến đen và đỏ giao nhau bò ra từ mười đống cát, đội trưởng và những người khác thì ra sức đánh giết chúng.
“Chết tiệt.”
Tôi thầm chửi rủa một câu, nhanh chóng cưỡi lạc đà theo phương hướng đó chạy tới, có không ít động vật đã chạy ra ngoài mà không đợi bão cát dừng lại, tôi lo là bầy lạc đà bị tấn công hoặc kinh sợ mà chạy tản ra thì đoàn đội của chúng tôi sẽ thực sự không còn đường sống. Vẫn còn tốt, bầy lạc đà tạm thời chưa bị tấn công, tôi quay đầu lại nhìn, kiến chúa đã xuất hiện ở giữa phòng, đội trưởng Hồ và Bàng Tử đang đối phó với nó, khó vậy mà họ cũng nghĩ ra được việc dùng lửa để đốt kiến chúa, kiến chúa vốn đang tấn công về phía mọi người thì lại vội vàng trở về như bị ma nhập, trông giống như một con thiêu thân lao đầu vào lửa vậy.
‘Phanh’ một tiếng ngay lúc tôi tháo dây cương, khi nghe tiếng tôi liền cúi đầu, mũ đã bị rớt xuống. Tôi vội vàng nhặt lên, quay đầu nhìn lại thì chính là tên mập Bàng Tử kia đang chĩa súng về phía tôi, tôi biết bọn họ đã hiểu lầm nhưng cũng không giải thích gì thêm, chỉ là lớn tiếng kêu họ mau mau mang hành lý tới.
“Nhanh, nhanh lên một chút!”
Tôi ra lệnh cho các học sinh ba chân bốn cẳng đem hành lý và thiết bị của họ sắp xếp lên lạc đà, nhảy lên lạc đà rồi chạy liền. Cũng may lúc này bão cát đã nhỏ lại, đường cũng dễ tìm hơn, tôi mang mọi người liều mạng chạy về phương hướng di tích thành Tây Dạ, đại quân kiến sau lưng chúng tôi ập đến như thủy triều màu đỏ đen đan xen, có một vài con sói sa mạc chạy chậm đã bị cuốn theo mảnh thủy triều này, lập tức biến thành một đống xương trắng.