“Sao vậy, chú An?” Ba người đồng loạt nhìn tôi.
“Diệc Tâm, con chuẩn bị cho tốt, nghe thầy chỉ đạo, thầy bảo con tấn công về phía trước thì con cứ vung búa mà đánh.”
“Dạ, sư phụ.”
“Chân phải bước lên m Tinh, chân trái bước lên Dương Minh. Khép chân lại, nâng chân trái đến Bắc Cực, chân phải đến Đan Nguyên. Kế tiếp, nhấc chân trái lên Huyền Minh, chân phải cũng như chân trái. Mục tiêu ngay phía trước, vung búa!”
Sự thông minh của con bé liền bộc lộ ngay lúc này, những cái này tôi chỉ dạy một lần mà con bé đã nhớ rất kỹ, không có một chút sai lầm nào, cuối cùng giơ tay vung búa, một hình bóng cây búa đỏ rực bay thẳng về phía trước, ‘oanh’ một tiếng thật lớn, ngay khi mây và sương mù tan đi, cuồng phong và sương mù đen biến mất không còn dấu vết, vừa lúc lá chắn thần hỏa cũng biến mất, và sáu viên ngọc bội được tôi tiếp vào trong tay.
Đây là một tòa đại điện có diện tích khoảng hai trăm mét vuông, khó có thể tưởng tượng được lại lớn như vậy. Chúng tôi đi bộ hơn một tiếng đồng hồ mới đến được vị trí trung tâm, phía trước có một tế đàn nhỏ, trên đó có đặt một cỗ quan tài không biết làm bằng chất liệu gì, trên phía trước bàn tế bày biện vài món làm bằng đồng, có một bình ngọc bị đập nát, đó chính là trấn vật của binh hồn.
Sàn của đại điện thì dùng một loại vật liệu tương tự như đá cẩm thạch, xung quanh là tám cây cột đá khắc đầy phù chú.
“Bàng Tử, mau thu dọn đồ đồng trên bàn tế đàn đi, thời gian không còn nhiều đâu.” Tôi thúc giục, làm gì thì cũng không để hai người này đi tay không một chuyến có phải không?
“Được ạ!”
Bàng Tử tiến lên lùa một cái, tất cả mấy đồ vật trên bàn đều rơi vào ba lô của cậu ta, tay chân cực kỳ nhanh nhẹn.
“Sư phụ, quan… quan tài di chuyển ạ.” Diệp Diệc Tâm sắc mặt trắng bệch, chỉ vào quan tài trên tế đàn.
Quả nhiên, nắp quan tài bắt đầu rung lắc đều đặn.
“Bát Nhất, Bàng Tử, Diệc Tâm, các cô cậu theo ta đi chuyển đổi phương hướng, nhớ kỹ, lát nữa nếu bánh tông bật ra thì chỉ việc đập nó bằng búa.”
Tám cây cột đá lần lượt đại diện cho Hưu, Sinh, Thương, Đỗ, Cảnh, Tử, Kinh, Khai được xưng là Bát Môn Kim Tỏa Trận, là tổ tiên của trận pháp. Theo truyền thuyết thời Tam Quốc, Gia Cát Lượng từng thiết lập Bát Môn Kim Tỏa Trận ở Đông Ngô đem danh tướng của Đông Ngô là Lục Tốn cùng mười vạn quân lính nhốt ở trong trận, nếu không phải cha vợ của Gia Cát Lượng có đức hiếu sinh mang bọn họ ra ngoài, chỉ sợ là mười vạn đại quân này đều bị tiêu diệt, có thể thấy rằng Bát Môn Kim Tỏa Trận này có bao nhiêu lợi hại. Thần thức của Từ Phúc trên ngọc bội Phục Ma nói hoán đổi, có thể dùng kiếm Thiên Độn để tiêu diệt hắn, nhưng vị trí đó quá khó để xác định, còn có một biện pháp khác chính là kích hoạt Bát Môn Kim Tỏa Trận, chẳng những có thể tiêu diệt hoàn toàn Bạch Khởi mà còn có thể dịch chuyển chúng tôi lên mặt đất.
‘Hự’ một tiếng, nắp quan tài bay lên cao đập vào chúng tôi, một thân hình vạm vỡ đứng dậy từ bên trong quan tài. Trên thân mặc một chiến giáp đã phai màu, trên mặt mọc đầy lông trắng, một đôi mắt màu đỏ thẫm lóe lên tia sáng yêu dị, nó nhìn về hướng chúng tôi, trên chân lơ lửng như đạp trên ròng rọc đi qua.
‘Oành!’
‘Oành!’
‘Oành!’
Ba người bọn họ thay nhau vung búa, từng bóng dáng của cây búa cứ nện rồi nện liên tiếp lên bánh tông, căn bản không thể đến gần, hai tay vung càng lúc càng nhanh, thân thể như cái cối xây gió xoay chuyển, dần dần ngay cả cái bóng cũng không thấy rõ nữa…
‘Oành!’
Bánh tông ở bên trong xoay tròn như một viên đạn bay ra, cùng lúc va chạm phải chiếc búa mà Bàng Tử vung lên, giống như một quả bom nguyên tử đang nổ, tất cả mọi người bị đảo lộn bởi luồng không khí này. Đội hình vốn chỉnh tề lúc đầu giờ đã loạn cào cào, mà bánh tông lông trắng kia chỉ xoay người một cái đã lướt trở về.
“Bàng Tử cẩn thận!”
Hồ Bát Nhất vung búa hướng tới bánh tông lông trắng mà đập, Bàng Tử bị nó làm cho lộn nhào, thời gian để vung búa đập cũng không có.
“Diệc Tâm, các con kiên trì một chút.”
Tôi đơn giản trực tiếp chạy đến đập những cây cột trước mặt.
Ai nói bánh tông không có trí thông minh nhỉ? Bánh tông lông trắng đó phát hiện tôi đang đập cây cột liền hô một tiếng lướt về phía tôi.
“Sư phụ cẩn thận!” Diệp Diệc Tâm và Bàng Tử không giữ chặt, chỉ có thể dốc hết sức la lớn lên.
Lúc tôi quay đầu lại, mười móng tay sắc bén của bánh tông lông trắng kia cách tôi không đến một mét.
Tôi giơ cao búa lên ‘bùm’ một cái, một ánh sáng vàng từ trên đầu tôi bắn ra, khiến bánh tông lông trắng đánh bay ra xa…
Sinh đương tác nhân kiệt, tử diệc vi quỷ hùng*.
(Sống làm người kiệt xuất, chết cũng làm ma anh hùng: chỉ khí khái kiên cường bất khuất, hai câu thơ trích từ bài Tuyệt Cú của Lý Thanh Chiếu, miêu tả Hạng Vũ)