“Thầy đừng vô lại như vậy.” Diệp Diệc Tâm ôm kiếm vào trong ngực: “Cho người ta đồ vật rồi sao lại muốn thu lại chứ!”
“Ha ha ha…” Tôi bật cười.
Kiếm pháp tu luyện của Mao Sơn hơi khác so với một số môn phái tu chân khác, không giống như bên trong tác phẩm của Hoàn Châu Lâu Chủ cái gì mà gọi là ‘Thục Sơn Kiếm Hiệp truyện’ ấy, cái gì mà phi kiếm vạn dặm, thuật ngự kiếm phi hành, có thể người kiếm hợp nhất nữa chứ.
Chất liệu dùng để phi kiếm có thể là kim loại, có thể là ngọc hoặc gỗ, quan trọng nhất là kích thước không được quá dài, mà chất liệu phải có linh khí. Ở tuổi của tôi mà dùng kiếm Thiên Độn thì hơi lãng phí, vì vậy nên tặng nó cho Diệp Diệc Tâm, đợi qua một thời gian, nhất định sẽ đạt được thành tựu.
Mấy năm nay ở trong sa mạc, tôi cũng tìm tòi được không ít đồ tốt, trong đó có một mảnh gỗ hắc mai biển vạn năm, gốc và ngọn của đoạn gỗ hắc mai biển này đều bị ăn mòn, chỉ còn lại một đoạn ở giữa dài khoảng một thước rưỡi, độ dày bằng cổ tay, hiện lên màu vàng, dùng cưa cắt không được, muốn dùng nó luyện kiếm thì phải dùng chân khí tiến hành tôi luyện mới được.
Tuy nhiên, nhà khách của Bộ Tham mưu không phải là nơi tốt để luyện kiếm, nếu thời gian dài không ra khỏi cửa khiến tôi cũng phải nghi ngờ, tôi chỉ có thể bàn bạc với bọn người Hồ Bát Nhất và Bàng Tử, dọn dẹp một căn phòng trong viện trước kia cho tôi ở.
Tâm pháp của Kiếm Tông và Phù Lục Tông có hơi khác một chút, nhưng khác biệt không lớn, khi vừa mới bắt đầu, chỉ là mất thời gian gần một tuần để tu luyện phôi kiếm, cũng may tôi đã tu luyện tâm pháp Mao Sơn, khí mạch thâm hậu, nếu để cho Diệp Diệc Tâm tu luyện, cũng không biết là cần nửa năm hay một năm để hoàn thành.
Gỗ cây hắc mai biển màu vàng đang từ từ thay đổi bên trong chân khí, mãi đến ngày thứ sáu mới xuất hiện hình dạng của một thanh kiếm thô. Một khúc gỗ hắc mai biển vạn năm khoảng hai thước chỉ đổi được một thanh phi kiếm, đây quả thật là thua thiệt lớn rồi nhưng đã quá muộn để nói bất cứ điều gì nữa.
Thai kiếm đã hình thành, giai đoạn thứ hai dung hợp kiếm khí sắp bắt đầu, chủ yếu là lấy chân khí của bản thân để khống chế việc phi kiếm, bước này tương đối khó khăn, với bản lĩnh của tôi thì phải bế quan tròn năm tháng mới có thể miễn cưỡng thúc đẩy việc phi kiếm. Còn về giai đoạn thứ ba là người kiếm hợp nhất thì tôi còn không dám thử, nhất định phải chờ đến lúc chân khí của bản thân hoàn toàn dung hợp với phi kiếm và hoạt động như ý muốn thì mới được.
Lúc nhập quan vẫn đang là mùa hè, xuất quan thì đã là mùa đông rồi, lúc biết tin tôi xuất quan, người vui vẻ nhất chính là Diệp Diệc Tâm, con bé ngừng làm sủi cảo cho tôi mà chạy đến, làm tôi cảm động đến rơi nước mắt.
“Sư phụ, thầy sắp trở thành người tiền sử rồi đấy!”
“Sư phụ, thầy nên thay quần áo rồi!”
“Sư phụ, con học được vài món ăn, thầy dùng thử đi… ngon lắm…vậy thầy ăn nhiều một chút…”
Mấy ngày liên tiếp, viên đạn bọc đường Diệp Diệc Tâm này làm tôi xoay như chong chóng vậy…
“Không được, Diệc Tâm, ta nên trở về Tân Cương rồi, không thể vứt bỏ nhà như vậy được, hơn nữa, làm phiền đến bọn người Hồ Bát Nhất cũng không thích hợp.”
Tôi hơi nhớ nhà rồi, dù sao cũng đã sống mấy chục năm, nói gì thì nói, hiện tại đang là mùa đông, cũng không thích hợp tìm kiếm ngôi mộ của Hầu Quân Tập. Hơn nữa thì từ đầu đến giờ, tôi luôn cho rằng sẽ có đồ vật mà tôi mong đợi ở Đại Mạc Quỷ Thành.
“Chú An, có vẻ chú hơi khách khí rồi đó!” Bàng Tử vô cùng nhiệt tình lôi kéo tôi (lúc nào thì tôi đã thân cận với thằng nhóc này vậy?) : “Một lần đóng cửa của chú cũng nửa năm rồi, chúng cháu còn muốn thỉnh giáo chú đấy, sao nói đi liền đi được!”
“Đúng vậy, chú An, chúng con còn muốn theo chú học phép thuật của trường phái Mao Sơn, chú cũng thu chúng con làm đồ đệ đi!” Hồ Bát Nhất cũng nghiêm túc đứng trước mặt tôi.
Hồ Bát Nhất khác với Bàng Tử, Bàng Tử có một con lạc đà không thổi ngựa, lúc nói chuyện sẽ bịp bợm, mà Hồ Bát Nhất sẽ không dối trá như vậy, đối nhân xử thế rất ổn trọng.
“Sư phụ, thầy cứ nhận bọn họ làm đồ đệ đi, con là sư tỷ của bọn họ có được không ạ?” Diệp Diệc Tâm không ngừng lay ống tay áo của tôi, nhưng như vậy thì làm tôi đau lòng: “Đừng kéo, cẩn thận quần áo mới đó.”
“Diệc Tâm, con giúp đỡ như vậy, có phải nhận được chỗ tốt gì từ họ không?” Tôi kéo kéo bím tóc đuôi ngựa sau đầu cô nhóc này.
“Nào có chuyện đó ạ!”
Diệp Diệc Tâm lắc đầu như trống bỏi.
“Nếu như hai người muốn gia nhập phái Mao Sơn của ta, ta đương nhiên hoang nghênh, nhưng mà tôi cũng không dám tự cao tự đại. Như vậy đi, tôi sẽ thay sư phụ nhận hai người, vậy xem như là sư đệ của ta đi, Diệc Tâm, hai người này về sau sẽ là sư thúc của con!” Tôi quay đầu lại, cố gắng không nhìn vẻ mặt của Diệp Diệc Tâm, trong lòng âm thầm buồn cười.
“Sư phụ, thầy…” Diệp Diệc Tâm tức giận giậm chân một cái, xoay người chạy ra ngoài.
“Ha ha ha…”
Chúng tôi bật cười.