“Đúng rồi cháu.” Tôi thấy con bé ăn mặc giống như một con bướm, đột nhiên sống mũi hơi chua xót, phảng phất như thấy được cô gái nhỏ ngây thơ của ba mươi năm trước đã trở về.
“Ngải Cáp Mã Nhã, cháu giúp ông trông chừng nhà được không?” Tôi kéo kéo bím tóc sau đầu của con bé.
“Vâng, ông ơi, khi ông trở về nhớ mua một món quà cho Mã Nhã nhé!” Trong đôi mắt của con bé lộ ra một chút tinh ranh.
“Được, một lời đã định.” Tôi đeo túi càn khôn trên lưng lại cho thật tốt (chủ yếu để phòng ngừa những người nhận ra nó), rồi nhẹ nhàng búng tay một cái lên cái trán trơn bóng của con bé.
Khi tôi đến trước cửa tiệm cơm Halal thì những người trong đội khảo cổ đã đợi sẵn ở đó rồi, còn có thêm ba thanh niên nữa, trong đó có một cô gái khá là xinh đẹp.
“Thưa ông, hiện tại mấy giờ rồi, ông không tuân theo chỉ thị của lãnh đạo ư?” Cái gã mập khó ưa đó lại là người đầu tiên nhảy ra nói chuyện.
“Chỉ huy Vương, chú An cũng đã lớn tuổi rồi, ngủ thêm một chút cũng nên mà.” Shirley Dương đứng ra nói chuyện: “Chú An, ba người này là học trò của Giáo sư Trần, Sở Kiện, Tát Đế Bằng và Diệp Diệc Tâm. Hiện tại, chúng ta khởi hành luôn được không?
“Hồ Đại không thích máy móc, đừng đi ô tô.” Tôi chỉ vào ba chiếc xe Jeep bên kia.
“Thế… thế đi như thế nào?” Người bị cận thị nặng Hách Ái Quốc ngập ngừng hỏi.
“Mấy con lạc đà đó, chúng ta mang theo nhiều một chút.”
Lạc đà được mệnh danh là “con thuyền của sa mạc”. Nó không chỉ là một công cụ sử dụng để làm phương tiện di chuyển mà bọn chúng còn thừa hưởng rất nhiều kỹ năng được kế thừa từ tổ tiên xưa. Có thể kịp thời phát hiện, tránh được các mối đe dọa từ tự nhiên như bão sa mạc, cát lún,... Cũng có thể không ăn uống gì mà mang vác các vật nặng đi dưới cái nắng thiêu đốt. Chúng có bàn chân rộng và béo, diện tích chống đỡ lớn, sẽ không dễ dàng chìm vào trong cát, lạc đà lớn tuổi còn có kinh nghiệm phong phú và dày dặn hơn, thậm chí chúng dẫn chủ nhân đi tìm nguồn nước trên sa mạc mênh mông. Vào ban đêm, sự cảnh giác của lạc đà đóng vai trò như một lính canh, có thể nhắc nhở chủ nhân khi bị sói hoặc các con thú khác tấn công trong bóng tối.
“Đúng rồi, lạc đà ở sa mạc so với ô tô còn giúp ích hơn nhiều, năm đó khi tôi còn là một binh lính, rất nhiều vật tư đều dùng lạc đà vận chuyển.” Cái người đàn ông tên Hồ Bát Nhất biểu lộ sự tán thành, xem ra trong đầu những người trẻ tuổi bây giờ cũng không phải chỉ toàn bột nhão.
“Thảo nào lão già này luôn muốn mua gia súc, lần này trở về không phải kiếm được một mớ hay sao.” Cái gã mập còn đang lẩm bẩm.
“Hừ! Cái đó phải còn sống trở về mới được!”
Tôi cũng nói nhỏ, nhưng mà nói ở trong lòng. Vừa rồi nhìn thoáng qua mặt của bọn họ, hầu hết ai nấy mặt mũi cũng đều tối sầm, nhất là cái người tên Hách Ái Quốc và hai cậu nam sinh kia. Ngược lại là cái gã mập mà tôi ghét nhất, lúc này mặt mày đỏ bừng, ấn đường tỏa sáng, haizz!
Dựa theo ý kiến của tôi thì họ đã mua thêm lạc đà, nhưng cái đó thì Giáo sư Trần phải thay mặt cái gì mà nhà tài trợ tiết kiệm tiền, chỉ mua thêm hai mươi con, sau đó thì tôi mới biết được, toàn bộ chi phí của đoàn khảo cổ lần này đều do Shirley Dương tài trợ. Thế mới nói, quốc gia chân chính nghèo nàn là đây, làm sao có thể tiêu tiền một cách thoải mái cho được, phải biết là khảo cổ cũng không phải dân trộm mộ, không có tiền kiếm thêm, điều này tôi cũng hiểu.
Rốt cuộc thì gã mập kia đã làm tôi thấy thuận mắt hơn một chút rồi, tiểu tử này cũng chịu khó đặt các thiết bị vật dụng lên trên lưng lạc đà, tay chân cũng khá nhanh nhẹn, xem ra thằng nhóc này vẫn còn có chỗ dùng được, chẳng phải có câu “Lao động là công cụ tốt nhất để cải tạo con người” sao, nếu không thì sao hệ thống công an phải có một đội lao động cải tạo chứ?
“Chú ơi, ăn muối cùng với bã đậu trong sa mạc thì chẳng phải là càng ăn càng khát ư?” Giọng nói của gã béo đó rất lớn làm cho mấy người học sinh kia đều che miệng cười, ngay cả người luôn luôn nghiêm túc như Hách Ái Quốc cũng không nhịn được mà mỉm cười.
“Nếu như cậu muốn ăn thì không phải là không thể, nhưng phải đảm bảo lạc đà được ăn no bụng trước đã.”
“Mẹ nó! Đùa tôi à!” Tôi có thể nghe được tiếng nghiến răng thì thầm của gã béo.
Dựa theo kế hoạch của đội khảo cổ, từ hồ Boston dọc theo con đường tơ lụa cổ đại đi về hướng Nam đến di tích của nước Tây Dạ. Trên đoạn đường này có sa mạc và sa mạc Gobi, nhưng không khó để đi dọc theo dòng sông Khổng Tước, chỉ là có thể tìm một nhánh riêng lẻ của sông ngầm được hay không thì phải tùy thuộc vào sự may mắn rồi.
Hồ Boston vào thời cổ đại có tên là Tây Hải, thời Đường gọi là “Ngư Hải”, là hồ nước ngọt lớn nhất nội địa Trung Quốc, vào giữa triều đại nhà Thanh được đặt tên là hồ Boston (Bác Tư Đằng hồ). Bác Tư Đằng Náo Nhĩ, tiếng Mông Cổ có nghĩa là “đứng”, do có ba ngọn núi đứng sừng sững giữa trung tâm hồ.