“Thôi được rồi, cứ để cô ấy đi.” Cuối cùng thì tôi cũng không khăng khăng giữ người nữa, phương pháp sử dụng Khóa Đoạt Hồn cũng đã dạy cho cô ấy. Hơn nữa trải qua chuyện lần trước, tâm hồn và ý chí của cô ấy cũng tương đối vững chắc, đoán rằng nếu cô ấy không thể chịu đựng được thì những người chúng tôi cũng đều sẽ bị quá sức.
Trước khi khởi hành thì chúng tôi đã chuẩn bị một số công cụ, Bàn Tử thuộc về loại người trong tay có súng thì mới yên tâm, Hồ Bát Nhất thì đi tìm móng lừa đen khắp thế giới, đi hết Bắc Kinh mới tìm được bốn cái.
“Đủ dùng rồi.” Tôi hơi buồn cười, đây có thể là một căn bệnh nghề nghiệp và tôi lại không hoàn toàn bị thuyết phục bởi điều này.
“Đúng vậy, Hồ tư lệnh, tới lúc đó vẫn nên sử dụng bảo hiểm của lão Vương này đấy.” Bàn Tử vỗ cây súng trường trong tay, vì để thuận tiện mang theo thì báng súng đã bị cưa bỏ.
Chỉ sợ sẽ không nhìn thấy được tượng Binh Mã khi đến Tây An, Hồ Bát Nhất và Vương Bàn Tử trái lại rất giống vẻ ‘bốn biển là nhà’ mời tôi đến dạo xem tượng Binh Mã, Diệp Diệc Tâm là một nhà khảo cổ học, đến đây cũng hai ba lần rồi.
Đừng nghĩ Hồ Bát Nhất giỏi về phong thủy chiêm tinh, theo tôi thấy là chỉ giới hạn về mặt phong thủy thôi, nói về âm dương ngũ hành thì còn kém xa, không nhìn ra được đạo hạnh bao lâu. Nhưng theo tôi nghiên cứu ‘Bí mật của Ngũ Hành’ trong nhiều năm thì nhìn chung cũng biết được một chút.
Vị trí tượng Binh Mã hoàn toàn được sắp xếp dựa trên vị trí của ba mươi sáu Thiên Cương*, bảy mươi hai Địa Sát, tương ứng với các chòm sao trên bầu trời. Nói một cách dễ hiểu thì thông qua trình tự sắp xếp này, có thể mượn sức mạnh của những vì sao để khiến những tượng binh mã này di chuyển. Tôi không thể nào mà không khâm phục những nhà khảo cổ đó, là ai nói ‘Yết Đại Đỉnh’ không có nội dung kỹ thuật, chính là một ‘tiết lộ’ được thông qua như vậy. Nó phá hủy sự hài hòa của đất, trời và con người, dẫn đến việc những tượng binh mã này không có cách nào để mượn sức mạnh của các vì sao.
(Đạo gia gọi ‘sao Bắc Đẩu’ là ‘Thiên Cương’)
Bàn Tử không tin, trắng trợn thổi phồng lên ‘Thuyết vô thần’ gì đó, nói những tượng binh mã này chỉ là sự khoe khoang của Tần Thủy Hoàng. Tôi cũng không tin có chuyện thần tiên gì ở đây, dù sao cũng không có ai thấy được, nhưng thiên nhiên có vô vàn những điều kỳ bí, rất nhiều thiên tai cơ bản không thể giải thích được. Cái gọi là sức mạnh thần bí của hầu hết các tôn giáo, trên thực tế đó là cách vận dụng đặc biệt đối với sức mạnh của tự nhiên này.
Nằm phía dưới giường sao có thể để cho người khác ngáy được, đây là một sự thật không hề lấp liếm, chín huyệt vị của long mạch chính là lăng mộ của Tần Thủy Hoàng đều đã bị những người có tâm thay đổi hết, như quấn chặt khóa cửa một cách tỉ mỉ đủ để bảo vệ phong thủy nơi đây. Tình hình khí mạch của huyệt vị hàng ngàn năm không bị phá vỡ, Hồ Bát Nhất vừa giải thích cho chúng tôi vừa tấm tắc lấy làm kỳ lạ.
“Kỳ quái thật!”
Hồ Bát Nhất nhìn qua sao Bắc Đẩu, cầm la bàn so sánh qua lại.
“Thế nào?”
“Có thể là tôi sai rồi, ngày mai chúng ta hãy đi xem lại một chút."
Hồ Bát Nhất không nói cụ thể nhưng tôi nhìn ra được, cậu ấy chắc chắn là đã phát hiện ra cái gì đó rồi, chẳng qua chưa chắc chắn thôi.
Sáng sớm hôm sau, chúng tôi thuê một chiếc ô tô chạy đến phía Nam của Lâm Đồng, chỗ đó hơi hoang vu, cuối cùng thì chúng tôi phải bắt buộc xuống xe đi bộ, tài xế bị đuổi về, chỗ đó có tuyến xe khách đường dài để trở về Lâm Đồng.
“Đến đây để làm gì?”
Chúng tôi theo chân Hồ Bát Nhất leo lên một ngọn đồi trọc trên núi.
“Mọi người có thấy gì đặc biệt về ngọn núi này không?” Hồ Bát Nhất hỏi.
"Không có." Chúng tôi đều băn khoăn.
“Tôi biết rồi, ngọn núi thế này mà không có lấy một ngọn cỏ mọc ở đây đấy!” Diệp Diệc Tâm hét lên một tiếng làm chúng tôi giật mình.
“Tôi… tôi xin lỗi.” Diệp Diệc Tâm tinh nghịch lè lưỡi một cái.
“Tôi biết rồi, ngọn núi thế này mà không có lấy một ngọn cỏ mọc ở đây đấy!” Diệp Diệc Tâm hét lên một tiếng làm chúng tôi giật mình.
“Tôi… tôi xin lỗi.” Diệp Diệc Tâm tinh nghịch lè lưỡi một cái.
“Không có khả năng, vị trí của ngôi mộ này rất ngay ngắn, nằm ở giữa trung tâm nhãn huyệt, chắc chắn đã được tính toán kỹ lưỡng. Không ai đặt mộ của mình ở vị trí này và làm cho mình bị mắc kẹt muôn đời ở đây cả.” Hồ Bát Nhất nghiêm túc nói.
“Không quan tâm nó là cái gì, cứ đào lên thì sẽ biết thôi.” Bàn Tử nói ra một chân lý đơn giản nhất, dùng thực hành để kiểm chứng.
Cao thủ đổ đấu chân chính sẽ không dùng khoan sắt hay xẻng Lạc Dương, đó đều là những việc ngu ngốc. Người có bản lĩnh sẽ đi đến một nơi, đảo mắt xem xét đã biết được ở dưới có cổ mộ hay không, chôn ở vị trí nào, cấu trúc như thế nào, xem sơ qua những việc này thì có thể nhìn ra. Còn chúng tôi không làm được, chỉ có thể dựa vào công cụ là xẻng Lạc Dương, vất vả biết bao nhiêu. Con bé Diệp Diệc Tâm là sinh viên đại học chính quy chuyên ngành khảo cổ, đối với loại hành vi này thì trong tâm lý khá là bài xích. Tôi và Bàn Tử đã nhiều lần lặp lại lý luận ‘không nói mà mượn’ thì không tính là ăn trộm để giải quyết, cuối cùng con bé cũng không có vì vậy mà chống đối lại, tôi và Bàn Tử có cảm giác như là đang dụ dỗ con nít vậy, thật sự là tồi tệ mà.
Đây là một ngôi mộ cổ thời Tần Hán, thời điểm đào đến một độ sâu nhất định, từ chỗ bùn đất dính trên xẻng Lạc Dương, Hồ Bát Nhất liền đưa ra phán đoán. Vào thời Tần Hán, đa phần các ngôi mộ được chôn theo hình thức đổ đấu gạo, hình dạng đất mồ chồng lên nhau, giống như đem đấu gạo đổ qua lại ở bên trên, bốn phía gặp góc cạnh và gặp đường kẻ, trên đỉnh cao nhất là một bệ mái bằng nhỏ hình vuông, sau này gọi là đổ đấu, chính là lật toàn bộ mồ mả bị lấp ra, hehe, lật đấu qua ấy mà.