Khi chúng tôi đứng trước cái gọi là ‘Kho tàng nghệ thuật thế giới này’, trong mắt đều tỏ ra ánh sáng tôn kính, bộ râu bạc của ông A Phàm Đề đã chuyển sang màu vàng, mà tôi và A Tư Lệ đều đã biến thành ‘khỉ cát’ chỉ lộ ra hai cặp mắt đen nhỏ, chúng tôi nhìn nhau, không nhịn được mà cười toe toét, đến cùng cũng chỉ là thiên tính của trẻ con, tôi và A Tư Lệ đùa giỡn và rượt đuổi nhau dưới chân núi, hiện tại lại nhớ về nó, khoảng thời gian đó là khoảnh khắc hạnh phúc nhất trong cuộc đời tôi.
Hang Mạc Cao còn được gọi là Động Ngàn Phật, nằm cách thành phố Đôn Hoàng hai mươi lăm ki-lô-mét về phía đông nam, trên bờ tây của lòng sông Đại Tuyền Câu, trên vách đá của chân núi phía đông Minh Sa Sơn, các hình khắc trên đá trong hang động phản ánh mười sáu nước: Bắc Ngụy, Tây Ngụy, Bắc Chu, Tùy, Đường, Ngũ Đại, Tống, Tây Hạ, Nguyên hơn mười triều đại khác và các phương diện khác nhau của sự giao thoa văn hóa Đông và Tây phương. Trong hang động Tàng Kinh, có các kinh sách, lịch sử, văn học, các loại văn thư tài liệu cùng tranh vẽ từ thế kỷ thứ tư đến thế kỷ thứ mười một (thời Tây Tấn đến đời Tống), là kho tàng văn hóa quý hiếm của nhân loại.
Những người chăn nuôi gia súc ở địa phương dẫn chúng tôi đến gặp một đạo sĩ trông coi hang động lúc bấy giờ, đạo hiệu là Thanh Ngưu, vì bản tính nghiện rượu mà còn bướng bỉnh nên người dân địa phương gọi ông là “Thanh Ngưu say rượu”, trong mắt tôi thì lão già này không hề có chút phong thái nào của người tu đạo cả, sau khi uống say thì tay chân lạng quạng đi đường, thật đúng như một câu nói xưa ‘Tên của một người thì có thể sai, nhưng biệt hiệu thì không bao giờ sai được’.
Lão đạo sĩ rất dễ nói chuyện, sau khi rót đầy rượu vàng, liền bắt đầu chỉ trời chỉ đất nói, tôi ngồi bên cạnh ông ấy, mắt nhìn mũi, mũi nhìn miệng như đang ngồi thiền mà nghe ông ấy ‘kể chuyện xưa’, ông A Phàm Đề thì dẫn A Tư Lệ mò kim đáy bể ở đống tàng thư bên trong Tàng Kinh động. Từ nhỏ tôi đã luyện tập được việc ngồi thiền này, A Phàm Đề tìm kiếm mất ba ngày, tôi cũng liền ngồi đủ ba ngày.
“Vương đạo sĩ tiền nhiệm là một kẻ khốn nạn, vô tích sự!” Thanh Ngưu say rượu đập bàn một cái, làm tôi sợ hết hồn: “Đầu tiên là người Anh, sau đó là người Pháp, người Nhật Bản và người Nga đều nghĩ đến, nơi đây… Động Ngàn Phật này giống như sân nhà của bọn họ vậy, nói đến là đến, nói lấy là lấy, lần này, tên nhóc như ngươi lại muốn cầm đi thứ gì? Nói!”
Tôi vẫn đang nghe ông ấy than phiền, không ngờ trong nháy mắt ‘nòng súng’ này lại đảo về phía tôi, tôi sợ đến mức nhảy dựng lên, nên nhanh chân muốn chạy.
“Chạy đi đâu vậy, thằng nhóc này" Lão một tay túm lấy cổ áo tôi: “Nói, ngươi là đệ tử thuộc thế hệ nào của Phù Lục Tông hả?”
“Hồ Đại, tôi chẳng hề làm gì mà!” Tôi lén đưa tay chuẩn bị lấy pháp bảo từ trong túi Càn Khôn ra, lúc khởi hành từ Bắc Kinh, tôi đã vẽ tầm mười lá hỏa phù, do nghe nói rằng có nhiều tên trộm ngựa trên sa mạc Gobi.
“Tên nhóc này, trung thực một chút nào!” Ông ấy tay chân nhanh nhẹn hơn tôi nhiều, vươn tay đoạt lấy túi Càn Khôn lại, thuận tay rạch luôn một dòng chữ trên đầu tôi: “Đại cái đầu ngươi, túi Càn Khôn trên người của ngươi đã sớm bán đứng tên nhóc ngươi rồi.”
“Thưa tiền bối, đạo hiệu của vãn bối là Thủ Chuyết, cũng không biết thuộc thế hệ thứ mấy ạ.” Vẻ mặt tôi đau khổ, lúc này mới thành thật nói ra.
“Chà, tên lót là Thủ, nhóc con, ta cũng là người Phù Lục Tông, tên lót là Niệm, ngươi phải gọi ta là sư thúc đó.” Ông ấy vuốt vuốt chòm râu dê, có hơi xúc động: “Haiz! Thật không ngờ rằng ở sa mạc Gobi rộng lớn này lại gặp được đệ tử môn phái của mình. Nhóc con, ngươi đến nơi này để làm gì?”
“Sư thúc, chuyện là như vầy…” Tôi liền đem hết câu chuyện từ đầu đến đuôi của sư phụ mình kể lại một lần.
“Sư phụ ngươi cũng là một người có tâm!" Ông nhẹ gật đầu nói: “Ba năm trước đây khi ta tiếp quản Tàng Kinh động này cũng có tìm thấy một vài manh mối, có hai nơi rất có khả năng tìm được các bộ phận của điển tịch bị thất lạc."
“Là hai nơi nào ạ?” Tôi vội vàng hỏi.
“Nơi đầu tiên là Quỷ thành trên đại mạc” Ông phất tay ngăn cản tôi đặt câu hỏi, rồi nói tiếp: “Thứ hai là nước Lâu Lan trong ba mươi sáu nước ở Tây Vực.” Từ dưới đệm ghế, ông móc ra hai cuốn sổ tay nhỏ đưa cho tôi.
“Quyển này ghi chép một ít thông tin liên quan đến đại mạc Quỷ thành và nước Lâu Lan, còn quyển này là ta đã sao chép từ cuốn “Ngũ Hành Bí Yếu” mà từ lâu đã thất truyền tại Tàng Kinh động cùng với kiến thức tu hành trong mấy năm nay của ta, những cái này đều cho con mang theo, trên đường cứ từ từ mà xem. Đi nói với ông nội giả kia của của con, mau chóng khởi hành.”
“Tại sao ạ? Chúng con không phải kẻ trộm.” Tôi không hiểu hỏi.
“Hừ! Các ngươi thông minh quá nhỉ? Đã có người chú ý tới các ngươi rồi, chắc chắn trên con đường phía trước không mấy tốt đẹp, các ngươi mau đi nhanh, càng sớm càng tốt.” Ông lắc lắc đầu, lại đưa cho tôi thêm vài đồng bạc bẩn thỉu: “Số tiền này các ngươi cầm lấy, mua thêm vài con lạc đà, trên sa mạc Gobi mà không có lạc đà thì nửa bước khó mà đi được.”
“Leng keng, leng keng…”
Tiếng chuông lanh lảnh vang vọng trên sa mạc Gobi trống trải, tôi và A Tư Lệ ngồi giữa cái bướu của lạc đà, ông A Phàm Đề thì ngồi ở phía trước nhất, lạc đà bốn bướu xếp thành một hàng, dần dần biến mất trong bão cát….