• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Sức sống mãnh liệt thật, nhanh, đập hết tất cả đầu rắn!”

“Trừng phạt của Hồ Đại đã bắt đầu….” Trong mắt A Phàm Đề lộ ra vẻ sợ hãi.

Ba bộ thi thể được chôn cất qua loa, chúng tôi tiếp tục đi về phía trước, vào lúc hoàng hôn, chúng tôi rốt cuộc cũng đến được một thung lũng khác.

“Ôi Chúa ơi!”

Khi mọi người bước ra khỏi miệng cốc, khung cảnh trước mắt khiến mọi người cảm thấy…chấn động! Có lẽ chỉ có thể sử dụng từ này vào thời điểm này.

Một tòa thành khổng lồ xuất hiện trước mặt mọi người, trải qua năm tháng dài đằng đẵng, các bức tường thành hầu như đều đã sụp đổ, tất cả phòng ốc cũng đều đổ nát không nỡ nhìn, nhưng từ các dấu vết để lại bên trong tháp và nhà cửa, vẫn có thể thấy được sự hùng vĩ và phồn hoa của thành phố cổ ngày xưa, mà ở giữa thành thị, có một tòa tháp đen cao đứng sừng sững.

“Chúa ơi! Cuối cùng ta cũng tìm được, nhanh, chụp ảnh lại, đây sẽ là một phát hiện chấn động thế giới!”

Người Anh cao gầy phấn khích đến mức khoa tay múa chân, thúc giục người bạn đồng hành bên cạnh dùng cái đồ vật gọi là máy ảnh đó chụp lại những gì trước mắt. Khi đó, tôi chưa bao giờ nghe qua hay thấy qua máy ảnh, cũng không biết nó là đồ chơi gì.

Khi chúng tôi thu dọn đồ đạc tiến vào cổ thành đã là sáng sớm ngày hôm sau. Ban đêm, chúng tôi cắm trại ở ngoài thành, thung lũng quỷ dị kia càng khiến mọi người cảnh giác cao độ, không biết bên trong cổ thành sẽ có nguy hiểm gì.

Sau khi đi qua cổng thành đã sập, chúng tôi đi dọc theo hướng tháp đen ở trung tâm thành đi đến. Vừa đi bộ, chúng tôi vừa xem xét bên trong các ngôi nhà, bên trong không có xác ướp như trong tưởng tượng của tôi, chỉ có một vài nồi niêu chum vại bị bể, có lẽ đều bị sa mạc vùi lấp.

“Ngải Tư Hải Đề, chúng ta đừng đi vào.”

Ông A Phàm Đề giật nhẹ vạt áo của tôi một chút. Mặc dù tôi không hiểu tại sao, nhưng tôi vẫn ra nói với người Anh, tôi tin tưởng ông ấy nhất định là có lý do của mình.

“Việc này…” Người Anh quốc có chút do dự, tôi biết, hắn đang sợ chúng tôi bỏ đi. Tôi định đưa ra đề nghị để ông A Phàm Đề và A Tư Lệ ở lại, còn tôi sẽ cùng bọn hắn đi vào thì đột nhiên Râu Đen đề nghị muốn ở lại làm bạn với chúng tôi.

Hiển nhiên người Anh vẫn tương đối tín nhiệm ông ta, cứ như vậy, ngoại trừ bốn người chúng tôi, những người khác đều tiến vào tháp đen.

Tòa tháp đen không cao lắm, cũng khoảng năm, sáu tầng, nhưng bọn họ đi vào nửa ngày trời cũng không có tiếng động gì thì đột nhiên, trên đỉnh tháp đen truyền ra tiếng thét chói tai và tiếng súng cực kỳ khủng bố. Sắc mặt Râu Đen thay đổi một hồi, đột nhiên hắn rút súng lao vào.

Tôi cứ tưởng hắn đi cứu đồng bọn nhưng không ngờ ông ta lại chạy ra ngoài rất nhanh, còn đeo một bao quần áo trên vai, hắn nhảy ra khỏi cổng tháp cực nhanh rồi nhảy lên lưng một con lạc đà. A Phàm Đề không biết lấy từ đâu ra nhiều sức lực như vậy, đột nhiên bật dậy nắm lấy dây cương.

Ngay lúc này, mặt đất giống như cũng chấn động, tòa tháp đen dần dần nghiêng sang một bên, một làn sương mù màu đen từ đỉnh tháp di chuyển về phía chúng tôi.

“Thả ra, lão già này.”

Râu Đen đá A Phàm Đề một cú, rồi vung tay bắn một phát.

“Thằng khốn.”

Đôi mắt tôi đỏ hoe, hy sinh một lá hỏa phù, nhưng thật đáng tiếc, đạo phù mất vài giây mới kích hoạt, đủ để hắn chạy xa mười mấy mét, tuy rằng hắn bị quả cầu lửa đánh trúng, nhưng cùng lắm chỉ làm hắn tổn thương một chút.

“Sau đó thì sao?” Nhìn thấy tôi rơi vào hồi ức cũ, Diệp Diệc Tâm không nhịn được thúc giục.

Thực sự tò mò ghê, tôi lắc đầu: “Không có sau này, điều mà ta không ngờ tới là, khi đó A Tư Lệ nhào ra chắn trên thân của ông ấy, viên đạn vậy mà…vậy mà đồng thời cướp đi sinh mạng của hai ông cháu.

Trước khi sương mù đen đến gần, có một người Anh đã trốn thoát khỏi tòa tháp, tôi thuận tay nâng hắn lên lưng lạc đà, nhưng về sau hắn ta phát điên, ai cũng không biết bên trong tòa tháp xảy ra chuyện gì. Từ đó về sau, tôi vẫn lang thang trên sa mạc, làm một hướng dẫn viên du lịch.”

“Vậy ông đã gặp qua Đại Mạc Quỷ Thành rồi ư?”

“Gặp rồi, nhưng ta vẫn luôn nhớ kỹ lời dặn của sư phụ và ông A Phàm Đề, không có đi vào.”

Trong mắt tôi, phụ nữ không phải là ma quỷ, cũng không phải là lão hổ, tất nhiên, càng không phải thiên sứ. Dựa vào cảm giác hiện tại của tôi, bọn họ chỉ mang lại rắc rối, một đống rắc rối lớn.

Cũng là do Diệp Diệc Tâm quấn lấy đủ kiểu, ai bảo đôi mắt của cô ấy quá giống A Tư Lệ làm chi! Tôi xuất ra một lá bùa thanh tẩy, khi ánh sáng thanh tẩy màu trắng chiếu rọi tĩnh thất, tôi nhìn thấy trong mắt của cô ấy cũng lóe ra hai tia sáng, haizz, phiền phức đến rồi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK