“Chú An, chú An Lực Mãn!”
Tôi lắc lắc đầu, dường như đã tỉnh táo lại được chút, trước mắt tôi là một nữ sinh tên Diệp Diệc Tâm với gương mặt trái xoan thanh tú đầy lo lắng.
“Ồ, không có gì đâu, lớn tuổi rồi, không cẩn thận sẽ phân tâm một chút, đi thôi!”
Tôi cưỡi lạc đà dẫn đầu tiến vào sa mạc đen. Bước vào nơi đây mới được xem là sa mạc thực sự, bên trong sa mạc đen, không chỉ có bão cát thất thường, mà đáng sợ hơn đó là cát lún, nếu như vô tình rơi vào đó, cho dù lạc đà được xưng là con thuyền của sa mạc đi chăng nữa thì cũng chỉ có thể khoanh tay chịu chết, cho dù là người dẫn đường có kinh nghiệm nhất cũng không thể nhớ được vị trí cát lún có thể thay đổi bất cứ lúc nào. Trong sa mạc, lạc đà chính là người đồng hành duy nhất của bạn.
"Chú An, cát trong sa mạc đen đáng sợ như vậy sao?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệp Diệc Tâm hơi trắng bệch, khiến lòng tôi không khỏi run lên.
"Cô Diệp, cô yên tâm, Hồ Đại chỉ trừng phạt những người có lòng tham, một cô gái tốt giống như cô nhất định sẽ gặp dữ hóa lành."
"Cám ơn chú, chú An."
Đi dọc theo con đường cũ ở sông Khổng Tước, lúc vừa mới bắt đầu, thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy từ phía dưới cát vàng lộ ra chút sạt lở, Hồ Dương đã cạn, cây táo và một số bụi cây không biết tên từ trong cát vàng cố gắng giãy dụa để lộ đầu ra, chứng minh chúng tôi không đi chệch hướng dòng sông cổ.
Những trang thiết bị kia quá nặng, lại thêm cân nặng của người, dù cho sức chịu đựng của giống lạc đà này có tốt đến mấy cũng chịu không nổi, không còn cách nào, mọi người chỉ có thể cưỡi một lúc, rồi lại đi một lúc, đợi đến ban đêm lúc cắm trại, thì đã mệt đến chân cũng không nhấc lên được.
"Ngày mai mọi người lên đường phải cẩn thận, theo sát tôi nếu không muốn tụt lại phía sau. Bên trong đống cát đen trên sa mạc có rất nhiều lưu sa (vùng cát chảy), bất cứ lúc nào Hồ Đại cũng có thể nổi giận, nổi lên bão cát đen." Tôi cố gắng để vẻ mặt nghiêm túc chút, những người tuổi trẻ này lá gan rất lớn, tôi thực sự có chút bận tâm, nhất là Diệp Diệc Tâm.
Tia nắng đầu tiên lúc sáng sớm chiếu vào đám cát vàng nhuyễn, phản xạ tạo thành một mảnh ánh vàng hào quang rực rỡ, những cồn cát hình trăng non trập trùng như sóng ở phía xa dường như cũng được bao phủ bởi một tầng hào quang, tầng mây ở phía đông chân trời cũng bị nhiễm lên một màu đỏ sẫm dày đặc.
"Chú An, thời tiết đang thay đổi đúng không?" Tên đội trưởng Hồ Bát Nhất kia thật là cơ trí, hắn đại khái đã phát hiện ra tôi đang bất an, đi tới hỏi tôi.
"Máu đốt mây, Hồ Đại tức giận rồi, muốn lập tức nổi gió lên." Tôi gật gật đầu, sống ở Tân Cương nhiều năm, tôi đã quen miệng gọi là 'Hồ Đại'.
“Tôi cũng họ Hồ, Hồ Đại cũng họ Hồ mà đúng không? Họ Hồ chúng ta tính tình rất tốt, xưa nay không dễ gì tức giận.” Hồ Bát Nhất cười không cho là đúng.
“Điều này sẽ khiến cho Hồ Đại tức giận.” Tôi hơi nổi nóng rồi, mặc dù tôi cũng không tin vào đạo Hồi, có thể nhập gia tùy tục, sao lại có thể lấy tín ngưỡng của người khác ra nói đùa.
Mang tất cả hành lý cho vài người thanh niên trong đoàn siết rồi lại siết chặt một lần nữa, tôi kêu gọi mọi người nhanh chóng lên đường, ban ngày không thể dừng lại nghỉ ngơi, nhất định phải đến thành Tây Dạ trước khi trời tối, đống đổ nát trong đó có thể giúp chúng ta trú ẩn được một chút trước cơn bão cát, nếu không tất cả chúng ta sẽ bị chôn vùi trong cát vàng.
“Chạy nhanh, đừng để rơi xuống, chạy chậm sẽ bị bão cát đen cuốn xuống địa ngục đó!” Tôi lấy tốc độ nhanh nhất nhảy lên lưng lạc đà và thúc nó liều mạng chạy.
Bão sa mạc nói đến là đến, cuồng phong cuốn lên từng dải giống như một con rồng cát màu vàng, há miệng một cái thì miệng đã đầy cát, tôi ngồi hạ xuống theo bản năng của lạc đà, căn bản là không thể nào quay đầu lại quan sát được, những người ở phía sau chỉ có thể tự cầu phúc rồi. Một đường chạy đến tận trưa, chúng tôi mới dừng lại ăn một chút cơm, uống miếng nước, và đội trưởng Hồ Bát Nhất kiểm tra lại số lượng người, không thiếu ai cả, chỉ có thầy Hách Ái Quốc bị mất mắt kính, cuối cùng không biết lấy từ đâu ra một cặp kính dự phòng thì mới thấy được xung quanh.
“Chú An, chú có thể chạy chậm lại một chút được không?” Tên Hồ Bát Nhất đó lại chạy đến bên tai tôi ồn ào.
“Được rồi, ta biết rồi!” Tôi xem thường trả lời. Nhìn tên nhóc này thông minh lanh lợi mà sao không chịu động não nhỉ, ngay cả khi tôi muốn dừng lại, thì lạc đà cũng không chịu dừng, hơn nữa, một khi chậm trễ thời gian, thì tất cả mọi người sẽ gặp nguy hiểm.
Cơn bão cát lại gào thét nổi lên lần nữa, những con lạc đà dường như cũng cảm nhận được nguy hiểm đang rình rập, liền hất tung vó liều mạng chạy trốn, nếu không phải ôm chặt lấy bướu của lạc đà, thì có khả năng bị ném ra ngoài rồi, tôi thật sự lo lắng cho những sinh viên đại học thiếu kinh nghiệm đi theo phía sau.