Tôi túm lấy cậu ta lại. Trên mặt của cánh cửa đá này có một chữ triện cổ là ‘sắc’, mặc dù tôi không biết nhiều về văn tự cổ, nhưng bùa chú là một trong những cái để cứu mạng tôi, ngược lại thì chữ phù này tôi nhận ra. Xung quanh bốn phía chữ phù này có khắc mặt trời, mặt trăng và các ngôi sao, theo ghi chép trong cổ tịch của sư môn, đây hẳn có lẽ là một loại đạo thuật tương đối cổ xưa, sử dụng sức mạnh tinh thần để phong ấn hung thần. Sau khi tế đàn này bị chôn vùi theo năm tháng đã không mượn được lực lượng tinh thần, phong ấn cũng mất đi công dụng. Dựa vào ‘Phục Hi bát quái’ bày ra xung quanh bốn phía tế đàn để trấn áp lệ khí dưới mặt đất, sau khi trấn vật bị phá hủy, lệ khí dưới mặt đất dần dần được khai quật, ám vào thân thể người hái thuốc.
Lúc này, phong ấn lại hiện ra dưới ánh mặt trời, tôi cảm nhận rõ ràng có một luồng linh khí liên tục rót vào trong phong ấn, đây là - rốt cuộc phía dưới này là thứ gì vậy?
Phong ấn này rất xảo diệu, vị trí ở cửa đá chính là trung tâm của phong ấn, trên toàn bộ tế đàn đều khắc bản đồ sao nông cạn không đồng nhất, giống như dùng để ngăn cản đồ vật dưới tế đàn đi ra, nhưng cửa đá có thể di chuyển được, có bậc thang đá thông xuống dưới.
Cửa đá vừa đẩy liền mở ra, một luồng khí lạnh xông thẳng vào mặt, trong tức khắc thì sự tuyệt vọng, phẫn nộ, kêu gào,.. vô số cảm xúc tiêu cực như thủy triều tuôn ra, nhất thời mọi người rơi vào trạng thái đờ đẫn.
“Càn khôn vô cực, thần quang tích ma, đi!”
Tám tấm lệnh bài bay lên không trung, một tia thực chất là một luồng ánh sáng xuất hiện xung quanh chúng tôi, khí lạnh từ đường hầm tiếp xúc với lồng ánh sáng này thì tan rã, giống như đông tuyết gặp phải liệt hỏa."
“An tiên sinh, chuyện này rốt cuộc là sao vậy?” Giáo sư Tôn như tỉnh lại từ trong mộng, trên trán đầy mồ hôi lạnh, những người khác cũng như vậy, nếu như không đeo lá bùa mà tôi cho bọn họ sớm, thì luồng khí lạnh vừa rồi cũng đủ để khiến tinh thần họ sụp đổ.
“Đây chính là cái gọi là nguyền rủa, oán linh chết đi không có cách nào siêu thoát mà hóa thành lệ hồn. Tòa tế đàn này nhất định là nơi hiến tế người sống, và đây có lẽ là nơi mà các vật phẩm hiến tế đi vào.”
“Vậy tức là, nơi này có người chết?” Bọn người Hàn Tinh kinh hãi, dù sao cũng không giống như Shirley Dương trải qua sinh tử, những người trẻ tuổi lớn lên trong nhà kính chưa từng trải qua điều này.
“Đúng vậy, các người tốt nhất là nên đi ra ngoài trước.” Hồ Bát Nhất có chút không đành lòng.
“Làm công việc khảo cổ lại vì người chết mà bỏ cuộc, những năm này các người học được cái gì, hửm?” Giáo sư Tôn trầm mặc nhìn các nghiên cứu sinh.
“Giáo sư Tôn, không sao đâu, lần đầu tiên khó tránh khỏi, thích ứng rồi thì sẽ tốt hơn, mọi người đi từ từ, đừng làm ngã.” Shirley Dương đi lên hòa giải, mới khiến sắc mặt của giáo sư Tôn bình thường trở lại. Lúc này, khí lạnh đã dừng, nói chính xác là không dám xông lên nữa.
Trận khí lạnh này vốn dĩ được hình thành từ những oán linh bị xem là vật hiến tế, đã có trí tuệ đáng kể nên tất nhiên sẽ không xông lên phía trước, nhưng điều đó không có nghĩa là tôi sẽ dừng tay. Vốn dĩ ánh sáng Ma Thần này chính là do tôi nghiên cứu tham khảo Bát Môn Kim Tỏa trận mà ra, chỉ là không tìm thấy được ngọc thạch thượng hạng, chỉ có thể thay thế bằng gỗ đào trăm năm, nhưng mà như vậy thì hiệu lực nó sẽ nhỏ hơn rất nhiều, thời gian duy trì cũng không dài. Nhất định phải tốc chiến tốc thắng, loại oán linh này nếu như thực sự được thả ra, nhất định sẽ gây ra hậu quả nặng nề.
Những oán linh này dường như cảm nhận được chúng sắp bị hủy diệt, phát ra âm thanh ‘chíp chíp’ nhằm tránh né ánh sáng thần quang, nhưng căn thạch thất này không lớn lắm, Hồ Bát Nhất và Bàng Tử thỉnh thoảng còn đánh ra chút Thái Bình Quyền. Lá bùa Tam Muội Chân Hỏa được sử dụng miễn phí như vậy, nhìn thấy mà tôi đau lòng một trận, lần sau có nói gì cũng không thể đem những đồ vật này cho bọn họ cất giữ nữa…
Sau khi oán linh hoàn toàn bị tiêu diệt, căn thạch thất cuối cùng cũng lộ ra hình dạng ban đầu, đây là một gian thạch thất khoảng hai mươi mét vuông. Dựa vào số lượng bậc đá căn thạch thất này ít nhất đã xuyên qua mười mấy mét dưới lòng đất. Ở tòa thạch thất cuối cùng là một cánh cửa đá, trên bốn bức tường của thạch thất điêu khắc một số bức tranh, một số món thanh đồng có hình dáng kỳ lạ nằm rải rác trong góc.
“Mau nhìn nơi này!”
Hàn Tinh cầm trong tay bó đuốc run rẩy hét lên.
“Sao vậy? Có gì mà ngạc nhiên, chẳng qua chỉ là mấy bức bích họa thôi mà.” Trương Xương Cát ở gần nhất chạy đến.
“Bức bích họa gì?” Giáo sư Tôn và Shirley Dương đi tới, tôi và Hồ Bát Nhất cũng vội vàng đi theo.
Bích họa gồm nhiều bộ phận khác nhau tạo thành, tuy rằng đường nét đơn giản nhưng có thể nhìn ra được khung cảnh hiến tế lúc bấy giờ.