“Bát Nhất, các cậu lui ra cửa trước, chuẩn bị đóng cửa lại.” Tôi cũng không lo lắng lắm, dù sao khoảng cách còn xa, đủ thời gian để lui ra ngoài. Tôi tiện tay lấy ra một lá bùa lửa để ngăn cản nhện độc.
“Chú An không xong rồi!”
Giọng nói của Shirley Dương ở phía sau vang lên.
Cái gì mà chú An không xong rồi? Thứ nhất, tôi không quá già; kế tiếp thì ông đây còn rất tốt nhé, tôi vô thức đưa tay lau mấy vạch đen trên trán, mới quay đầu lại hỏi: “Cô Dương, làm sao vậy?”
“Vừa rồi thanh chắn cửa đã bị gãy, không đóng lại được nữa!” Giọng nói của Shirley Dương lộ ra vài phần hoảng loạn, tham gia vào đội thám hiểm tư nhân, có thể mua một vài khẩu súng từ chợ đen, nhưng sau khi gia nhập quân đội chính quy, chỉ có thể mang theo xẻng công binh để đối mặt với nguy hiểm.
Cái gì? Lần này, vạch đen trên trán của tôi cho dù có bão cấp tám thổi đến cũng không bay rồi. Cánh cửa đá đó được chế tạo đặc biệt để ngăn con quái vật này, cánh cửa dẫn đến tế đàn kia dùng để trấn áp tà ma. Tôi không biết nhện độc răng quỷ này có những kỹ năng đặc thù gì, nhưng nhìn sáu cái chân dài khỏe mạnh và những cái răng nanh dài ba thước kia, sự công kích vật lý của nó tuyệt đối sẽ kinh khủng.
“Tới đâu hay tới đó, cô Dương, mọi người ra ngoài trước đi, để Bát Nhất và Khải Toàn ở lại là được.” Tôi không có biện pháp nào khác, chỉ có thể chờ xem.
Bất kể nó là côn trùng hay động vật, bản chất của chúng đều là sợ lửa, ngay cả loài nhện độc răng quỷ sống hàng ngàn năm. Bởi vì bùa lửa rơi trên đầm nước nên rất nhanh nó được dập tắt, hơn nữa chất liệu tơ nhện thật sự đủ bền chặt cho nên không bị đốt cháy.
—-----------------------------------------
Chương 58:
Giáo sư Tôn và Shirley Dương đều rất nghĩa khí, sau khi ra ngoài sơ tán những sinh viên đó thì đều ở lại, các học giả Trung Quốc dường như đều không có điểm gì tốt ngoài khí khái. Nhưng hiện tại cũng không có thời gian để ý đến hai người bọn họ, Hồ Bát Nhất và Bàng Tử đã rút búa Hỗn Nguyên ra, nhưng lần này do bận bịu nên đã phạm sai lầm, búa Hỗn Nguyên đại diện cho Chu Tước đã bỏ lại ở chỗ Diệp Diệc Tâm và quên mang theo, vì vậy hiệu quả sẽ giảm đi rất nhiều.
“Thiên địa thổ linh, nghe hiệu lệnh của ta, đi!”
Sau khi lui ra cửa, tôi móc từ túi Càn Khôn ra một con dấu khắc bằng ngọc màu vàng nhạt và ném nó đi, một ánh sáng màu vàng nhạt lóe lên, một con dấu màu vàng có chu vi hơn một trượng rơi xuống, cây cầu đá trên ‘ngôi mộ tập thể’ biến thành đống đá như dự liệu. Cái ấn Địa Hoàng này được chạm khắc từ miếng ngọc bích Hetian duy nhất mà tôi có, chất lượng ngọc cũng được xem như cao cấp, đáng tiếc là nó quá nhỏ.
“Ông… ông có tư cách gì mà phá hư cây cầu đá này!” Giáo sư Tôn khẽ giật mình rồi chạy vọt lên, lớn tiếng hỏi tôi.
Theo tôi thì người mà tức giận và phẫn nộ nhất đối với hành vi của tôi chắc hẳn là con nhện độc răng quỷ vừa mới bò đến bên bờ kia, cho dù thế nào cũng không ngờ được là vị giáo sư này. Thật buồn cười, đến tận lúc này mà ông ta còn nghĩ đến việc bảo tồn di tích văn hóa lịch sử.
“Giáo sư Tôn, nếu như để con nhện độc răng quỷ kia thuận theo cây cầu đá bò đến đây, chúng ta đều sẽ chết.” Tôi không nói nhiều, dù sao thì cần làm gì thì tôi đều đã làm rồi.
“Thiên địa thổ linh, nghe hiệu lệnh của ta, đi!”
Khi tôi dùng ấn Địa Hoàng một lần nữa đánh về phía con nhện, đã xảy ra việc khiến tôi há hốc mồm, con nhện độc răng quỷ vậy mà há miệng ra, phun ra một hạt màu xanh lục bắn ra bốn phía, sau khi ấn Địa Hoàng nện xuống, nó cũng phát ra một chùm ánh sáng màu xanh lục để ngăn chặn ấn Địa Hoàng.
Trước mắt là ánh sáng xanh tung tóe, nhưng trong đầu là một mảnh rối bời, đây đúng là một con nhện tinh ngàn năm tuổi mà. Mồ hôi của tôi tuôn ra như nước sông Trường Giang, tôi chưa từng gặp qua loại quái vật như này bao giờ, trong lòng nhất thời không chắc chắn.
“An..sư huynh ơi, cái đó chính là nhện tinh đấy, huynh làm được không?” Bàng Tử từ sau lưng tôi thò đầu ra.
Cái gì mà làm được không chứ, hôm nay mấy người này ăn nói không lọt tai chút nào cả, Bàng Tử chết tiệt này, sao không hỏi người ở đối diện xem có được hay không?
“Bàng Tử, lại đây chống đỡ một chút.”
Tôi không đợi Bàng Tử nêu ý kiến, liền vọt ra sau lưng cậu ta, cho cậu ta đứng ở đầu chống lũ, không, là đứng đầu chống nhện.
Không phải tôi hẹp hòi trả thù cá nhân, mà phải tách bản thân ra để làm chuyện khác, ấn Địa Hoàng và nội đan được luyện ra bên trong con nhện độc răng quỷ này đang tương xứng ở mỗi nơi để đấu đá lẫn nhau, mà con nhện đó cũng đang thoăn thoắt chui xuống mộ tập thể chuẩn bị cho cuộc chiến tay đôi. Lực của Bàng Tử khá mạnh, cây búa Hỗn Nguyên của cậu ta chính là đại diện cho phương Bắc Huyền Vũ, có sức phòng thủ mạnh nhất. Mặc dù không thể tập hợp đủ Tứ Tượng (Chu Tước ở chỗ Diệc Tâm) thì sức mạnh sẽ giảm đáng kể, nhưng Bàng Tử cũng đã luyện tâm pháp Mao Sơn nửa năm, ứng dụng trên đó cũng không phải không có ích, đánh một trận chắc hẳn cũng không có vấn đề gì.