Đúng vậy, người không giống vật, tất cả đều khác nhau. Ngồi trong xe buýt, tôi tò mò quan sát những kiến trúc lướt qua ngoài xe, à, phải rồi, Thiên An Môn, Thiên Đàn còn có Cố Cung vẫn không thay đổi. Diệp Diệc Tâm chỉ vào Đài tưởng niệm các Anh hùng Nhân dân, Đại hội đường Nhân dân của Quảng trường Thiên An Môn, dùng hết sức giới thiệu giống như nhồi đầy thịt vào bao tử vịt quay Toàn Tụ Đức. Tôi càng nghe càng cảm thấy bản thân giống như Lưu lão lão trong ‘Hồng Lâu Mộng’, không biết đông tây nam bắc gì cả.
“Sư phụ, trước tiên thầy cứ ở nhà khách trong trường học chúng con, con sẽ đến trường báo cáo, sáng mai con sẽ mời thầy ăn vịt quay Toàn Tụ Đức nhé, mời khách từ nơi khác đến ạ.”
Nhìn Diệp Diệc Tâm giống như con chim én biến mất ở cửa ra vào, tôi mới yên lòng tấm thân ‘già’ này, trên miệng vẫn không ngừng lễ độ: “Không cần phiền phức như vậy đâu…”
“Không phiền phức ạ, dù sao vẫn là thầy thanh toán mà.” Cái đầu giống như chuồn chuồn lướt nước lộ ra ngay ở cửa một chút rồi liền rụt trở về, để lại tôi một mình thẫn thờ, đây là chuyện gì vậy?
Chuyện của Diệp Diệc Tâm thật sự phiền phức, nhưng chuyện trên đời này chính là không thể nói lý như vậy. Một cú điện thoại đã có thể gạch bỏ hộ khẩu và học tịch, nhưng để xây dựng lại một lần nữa thì bạn cần phải mài hư cả miệng gót giày. Mặc dù học tịch đã được khôi phục lại, nhưng chỉ có thể đợi đến năm thứ hai mới bắt đầu lại từ đầu, cũng may trường học đã xem xét tình huống cụ thể của Diệp Diệc Tâm, không chỉ để cô ấy sống trong trường mà còn tìm cho cô ấy một công việc vừa học vừa làm ngoài giờ để kiếm chút tiền trang trải cuộc sống.
Con bé này cũng có đạo đức tốt đấy, ở ký túc xá, còn việc thì đưa cho người khác làm, còn nói cái gì mà tiền sinh hoạt đã có người bao hết, hèn gì tôi tự hỏi sao đêm đó lại ngủ không ngon, cứ tưởng là chọn nhà trọ nào đó, hóa ra lại là rắc rối.
Ngày hôm sau đến Toàn Tụ Đức, đồ đệ mời khách, sư phụ chảy máu, tôi thậm chí nhai nát cả xương vịt quay và nuốt xuống, khoan nói chứ hương vị của vịt quay này vẫn không hề thay đổi. Trước kia khi ở Bạch Vân Quán, thí chủ nào đó cho đồ cúng thì tôi đã ăn vụng qua, vậy cảnh tượng đó ta còn trẻ phải không?
Không khó để tìm chợ đồ cũ Phan Gia Viên, đến nơi này cũng coi như mở tầm mắt, từ trâm ngọc trên đầu đến đôi giày thêu ba tấc dưới chân, từ chiếc bồn tiểu trong cung sử dụng đến đồ gốm sứ Thanh Hoa cổ, mọi thứ đầy đủ, ngoài mặt chu đáo nhưng hàm lượng vàng còn thiếu một chút. Mấy chục năm nay đánh nhau trong sa mạc, lăn lộn đi theo sau mấy nhà khảo cổ, trộm mộ mà cái gì cũng luyện đến mắt tinh, tai thính, đồ cổ gì đó không làm khó được tôi.
Một số người làm ăn nhỏ nhìn trang phục bên ngoài của tôi, thì giống như con ruồi vây quanh mùi thối (ơ, làm sao mà mô tả bản thân thành như vậy rồi nhỉ?). Có một anh chàng gầy gò giống như bị suy dinh dưỡng cầm một lọ sứ hình con ngựa có lẽ đã dùng thuốc màu tô qua lại mấy lần, nói với tôi đó là Đường Tam Thải (gốm đời Đường), cứ hăng hái lải nhải với tôi…
“Chàng trai trẻ, kiếm tiền là chuyện tốt, nhưng không thể lừa người nhé!” Tôi vỗ vỗ vai anh chàng gầy kia
“Ấy, lão gia, làm sao ngài nói thế?” Người gầy không làm nữa, nói chuyện mở ra một hàm răng vàng khè, chưa kể những viền văng vàng đó trông rất nổi bật: “Ngài phải nói chuyện cho rõ ràng nhé, Đại Kim Nha tôi ở chợ đồ cổ này dù gì cũng là một nhân vật có tiếng, không thể như vậy mà bỏ qua được!”
Đại Kim Nha! Mắt của tôi và Diệp Diệc Tâm sáng lên.
“Ông chủ, Đường Tam Thải chính là các oxit kim loại khác nhau được thêm vào bên trong men sứ, sau khi nung thì nó có nhiều màu sắc như màu vàng nhạt, vàng đất, xanh nhạt, xanh lá cây, xanh da trời, nâu đỏ, tím cà. Mặc dù chai Đường Tam Thải này của cậu có ba màu vàng, nâu và xanh lá cây làm chủ, nhưng màu sắc này chỉ sợ không phải do nung mà hình thành đúng chứ?” Tôi cười nhạo gõ nhẹ trên đồ sứ nói: “Hơn nữa, mang danh hiệu ‘Đường Tam Thải” nhưng con ngựa này của cậu lại hơi ốm đấy.”
Đồ dùng làm bằng gốm màu đời Đường có hình dạng mượt mà, đầy đặn, nó và nghệ thuật thời Đường đặc thù đều đầy đặn, khỏe đẹp, rộng và to lớn.
“Cao, cao nhân.” Đại Kim Nha giơ ngón tay cái lên, không hề đỏ mặt chút nào.
“Ông chủ, tôi muốn hỏi thăm một người được chứ?”
Tôi tiện tay trao lại ‘Đường Tam Thải’ cho cậu ta.
“Là người nào thế? Tôi cũng không chắc biết người đó đâu.” Đại Kim Nha trả lời khá trôi chảy, thằng nhóc này cũng khá cảnh giác.
“Một người họ Hồ, quý danh tên là Bát Nhất, là một quân nhân đã đổi nghề; Còn người kia thì họ Vương, tên là Bàn Tử.” Tôi thấy Đại Kim Nha hơi do dự mới nói: “Cậu biết Giáo sư Trần không? Chúng tôi quen biết nhau ở Tân Cương.”