• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Om-ma-ni-pa-mi-moo, tôi niệm lớn sáu chữ của câu thần chú Đại Minh, một bên cắn ngón trỏ của mình viết sáu chữ Tây Tạng này trên không, hoàn thành chữ cuối cùng, ánh sáng của vòng định tâm làm bùng cháy lá bùa thành mười tám vòng hào quang, cùng lúc đó, từ mặt đất cách đó không xa, một cột sáng màu trắng phóng thẳng lên trời, bề mặt cột sáng thỉnh thoảng nổi lên sáu chữ thần chú Đại Minh, một cơ thể người được bao phủ bởi Phật quang từ từ nhô lên khỏi mặt đất.

Là con bé Diệp Diệc Tâm đó! Dưới tâm tình hỗn loạn của tôi, cột sáng trắng đột nhiên tối lại, làm tôi sợ đến mức phải tranh thủ thời gian tập trung tâm trí, dẫn dắt Phật quang kia hướng đến vầng sáng bên trên chiếc vòng định tâm.

Om-ma-ni-pa-mi-moo, một lần nữa tôi vừa tụng vừa viết, lần này cần phí sức nhiều hơn, đến khi tôi viết một chữ cuối cùng, tôi liền phun ra một ngụm máu, chỉ còn lại ánh sáng Phật quang trên bãi cát vàng, sáu chữ màu vàng om-ma-ni-pa-mi-moo lớn này thỉnh thoảng luân chuyển trên bề mặt.

“Cô Diệp, trước tiên cô cứ đợi tôi, tôi sẽ không để cho cô nằm quá lâu đâu.” Tôi lẩm bẩm một mình, móc túi Càn Khôn từ trong ngực ra, vung tay lên, lấy chùm Phật quang kia đặt vào Diệp Diệc Tâm.

Rốt cuộc không biết dưới lòng đất đã xảy ra chuyện gì, tháp quỷ và di chỉ của cổ thành trên mặt đất đã hoàn toàn chìm xuống, đã có những hiện tượng lở đất ở núi Trát Cách Lạp Mã, tôi đột nhiên nhớ tới đám lạc đà ở thung lũng bên kia, mặc dù có trận pháp bảo vệ, nhưng dù sao cũng không thể chống lại sức mạnh của thiên nhiên, tôi vội vàng chạy về phía bên kia của thung lũng.

Thật may là vừa kịp, đất lở trên núi và động đất vẫn chưa gây nguy hiểm đến khu vực này, tôi vội thu lại trận pháp, hét lớn xua đuổi lạc đà ra khỏi thung lũng, theo kinh nghiệm của tôi thì một trận bão cát lớn sẽ sớm bắt đầu.

“Lão già, ông đứng lại đó cho tôi!” Là giọng của Bàng Tử. Tôi ngạc nhiên nhìn xung quanh, đội trưởng Hồ và những người khác vậy mà lại xuất hiện trên sườn núi, cũng không biết chui ra từ nơi nào.

“Thật cảm ơn Hồ Đại, các người vậy mà lại xuất hiện ở đây, những người khác đâu rồi?” Tôi vui mừng khôn xiết nhưng chỉ thấy đội trưởng Hồ, Bàng Tử, Shirley Dương và Giáo sư Trần đang trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, mặc dù đã chuẩn bị tinh thần, nhưng tôi vẫn còn ôm một tia hy vọng.

“Chúng ta đi trước, việc này để nói sau đi!”

Đội trưởng Hồ vẫy vẫy tay, dẫn đầu đám người leo lên lạc đà bỏ chạy, cơn bão cát lớn ở phía sau đã hình thành, nơi đây là khu vực trung tâm, nếu như không nhanh chóng rời đi, hậu quả ra sai không thể tưởng tượng ra được,....

Mười hai ngày, trên đường trở về, bởi vì túi nước bị mất nên chúng tôi suýt chết vì mất nước, nếu không phải tình cờ gặp lại con lạc đà hoang dã màu trắng kia, một đám người chúng tôi có khả năng bị biến thành thây khô trong sa mạc, chờ đợi các nhà khảo cổ học tiếp theo đến đây khai quật…

Túi Càn Khôn được các đạo sĩ sử dụng, tương tự như thiết bị lưu trữ không gian trong tiểu thuyết, mặc dù nó có thể chứa được rất nhiều thứ, nhưng chỉ có thể chứa đựng pháp khí, không thể chứa đựng những thứ khác, nếu không tôi sẽ bỏ rất nhiều đồ ăn thức uống vào trong đó, đặc biệt là nước, nó còn cần thiết để chuẩn bị cho lạc đà.

“Nói như vậy, những người bọn họ đều chết hết ư?” Tôi lẩm bẩm một mình, thật là một sa mạc đen khủng khiếp, thật là một lời nguyền rủa độc ác, nữ vương Tinh Tuyệt này rốt cuộc là ai? Tôi không tranh cãi với Bàng Tử, đồng hành cùng nhau thời gian dài như vậy, tôi đã có cảm tình nhất định với bọn họ, nhìn từng sinh mệnh trẻ tuổi cứ như vậy tan biến trong bão cát (còn có một người sống chết không rõ), tôi cảm thấy rất khó chịu.

“Chú An Lực Mãn, chú đừng buồn, bọn họ đều là thành viên của đội khảo cổ học, họ đã chuẩn bị sẵn tâm lý khi lựa chọn con đường này rồi, cảm ơn chú rất nhiều vì tất cả những gì chú làm cho bọn cháu.” Đôi mắt Shirley Dương đỏ hoe, tựa như đã từng khóc qua, mà Giáo sư Trần ở bên cạnh vẫn đang ngồi thất thần, thỉnh thoảng bốc một nắm cát ở dưới đất, nhìn hạt cát chảy ra từ kẽ tay rồi bật cười: “Đều ở nơi này, đều ở nơi này…”

“Cô Dương, Giáo sư Trần ông ấy…” Tôi lo lắng hỏi.

Giáo sư Trần vốn là người có ý chí kiên cường, nhưng phải chịu cuộc đàn áp trong thời kỳ Cách mạng Văn hóa, lại thêm cái chết của người bạn thân nhất và học sinh của mình, đối với tuổi của ông ấy, loại đả kích này quá lớn. Cháu muốn đưa ông ấy về Mỹ điều trị, sẽ có cách thôi.” Shirley Dương trả lời rất không tự tin, trên thực tế, chứng bệnh của Giáo sư Trần không chỉ đả kích trên tâm lý, còn có lời nguyền của Tinh Tuyệt nữ vương, giống như Shirley Dương nhắc đến, lão già này có một ý chí cực kỳ kiên cường, nếu không ông ấy đã sớm đi theo học trò của mình từ lâu rồi, tôi không cho rằng thiết bị y học tiên tiến sẽ có biện pháp gì đối với chứng bệnh này, dù sao thì cũng phải thử một chút phải không?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK