Bàng Tử lưu luyến không rời đem ngọc bội đó đưa cho tôi, nếu như tôi đoán không sai, đó có thể là Phục Ma Bội nổi danh nhất trong các loại pháp khí ở phái Mao Sơn mà chưa ai gặp được, bên trên điêu khắc phù văn chính là tâm quyết luyện kiếm nổi danh nhất của Kiếm Tông - Thiên Độn Kiếm Quyết.
Tôi cầm chiếc ngọc bội trong tay, dựa theo phương pháp ghi chép trong cổ tịch đưa thử chân khí vào bên trong, từng hàng phù văn được phản chiếu rõ ràng trong biển ý thức của tôi, quả nhiên là bí thuật tu luyện được truyền thụ bằng lời nói của phái Mao Sơn chúng tôi, trong lòng tôi vui mừng không cách nào diễn tả được.
“Phái Mao Sơn? Một cái tên rất lạ.” Một giọng nói già nua đột nhiên vang lên từ nơi sâu thẳm trong tiềm thức của tôi, khiến tôi giật cả mình.
“Ai vậy? Ông là người nào?” Tôi nhìn xung quanh để tìm kiếm nơi phát ra âm thanh, một người đàn ông trung niên mặc áo bào trắng bỗng nhiên xuất hiện trước mắt tôi, trên khuôn mặt như bạch ngọc lộ ra một nụ cười ôn hòa, nhưng…nhưng mà đám Hồ Bát Nhất đều đi đâu rồi?
“Đừng khẩn trương, người bạn nhỏ. Ta chính là Từ Phúc, người đã bày ra trận pháp Thiên Tỏa Ma ở nơi này, chúng ta hiện đang thông qua ý thức của con để giao tiếp, người khác không thể nhìn thấy và nghe thấy được.”
Từ Phúc? Chẳng lẽ còn không có…như nhìn thấu được tâm tư của tôi, Từ Phúc mỉm cười: “Hiện tại nói chuyện cùng con là ý thức của ta còn sót lại trên ngọc bội Phục Ma, rất nhanh nó sẽ tiêu tán thôi. Bây giờ con hãy nghe ta nói, lúc trước, Thủy Hoàng đế dùng một số lượng lớn binh sĩ để bồi táng, oán khí ở bên trên đã đạt gấp chín lần, vì để ngăn chặn những oán linh này gây hại cho nhân gian, ta chỉ có thể đem mộ Bạch Khởi chôn cất ở đây, dùng sát khí của ông ta để chấn trụ những oán linh này. Qua mấy ngàn năm, hầu hết những oán linh này đã bị tiêu tán hoặc đã bị thôn phệ, cũng không gây nguy hiểm lớn nữa, nhưng linh hồn của Bạch Khởi tất nhiên sẽ xuất hiện và gây hại, truyền nhân của ta, chỉ có con mới có thể lợi dụng kiếm Thiên Độn để kiềm chế hắn lại…”
“Sư phụ ơi…”
“Chú An…”
Trong lúc mọi người hồi hộp chờ đợi, tôi chậm rãi mở hai mắt ra.
“Ta đã nhìn thấy Từ Phúc.” Tôi nhẹ nhàng nói một câu, nhưng khi bọn họ nghe đến thì không khác gì một quả bom nặng ký.
“Chú An, đừng nói là chú bị quỷ nhập vào người nha!” Bàng Tử căng thẳng nắm chặt cây súng, ngay cả Hồ Bát Nhất cũng trở nên khẩn trương.
“Nói hươu nói vượn cái gì đó, thôi bỏ đi, cũng không thể giải thích rõ với các cậu.” Tôi lườm cậu ta một cái rồi tiếp tục nói: “Trong cánh cửa đá này không chỉ phong ấn sát thần Bạch Khởi mà còn có cả âm quân dưới tay ông ta. Nhưng điều quan trọng nhất chính là, chỉ có đi qua nơi đây thì chúng ta mới có thể tìm được đường về nhà. Các cậu thấy thế nào?”
“Còn có thể làm gì nữa, lên thì phải lên, không lên cũng phải lên, chú An à, chú có pháp bảo hộ thân nào cũng nên chia sẻ cho chúng cháu một ít đấy.” Bàng Tử cúi đầu ngại ngùng trước mặt tôi.
“Cái này, các cậu cầm lấy.” Tôi móc từ trong túi Càn Khôn ra bốn cây búa sắt, trong đó có một cây nhỏ hơn thì đưa cho Diệp Diệc Tâm.
“Đây là cái gì vậy, đóng đồ gì sao?”
Bàng Tử tò mò vẫy qua vẫy lại, trên mặt Hồ Bát Nhất và Diệp Diệc Tâm cũng đầy dấu chấm hỏi.
“Đừng nói nhảm, đây gọi là Tứ Tượng Hỗn Nguyên Chùy, làm bằng gỗ đào, phân biệt tương ứng là đông Thanh Long, tây Bạch Hổ, nam Chu Tước và bắc Huyền Vũ, hãy nhớ kỹ! Chờ lát nữa đi vào, bất kể gặp phải cái gì cũng đừng lộn xộn, nếu như không phải đặc biệt nguy hiểm thì cũng đừng tùy tiện sử dụng búa này, nó có giới hạn về số lần sử dụng. Còn nữa, tuyệt đối đừng đi nhầm vị trí.”
Tứ Tượng Hỗn Nguyên Chùy, hay còn gọi là Tứ Tượng Phong Sát Trận, là một pháp khí có uy lực mạnh mẽ của phái Mao Sơn, trận pháp có cả công lẫn thủ, nhưng yêu cầu cũng có một điểm hơi khắt khe, nhất định phải có ba cơ thể thuần Dương và một cơ thể thuần m, vừa hay bốn người chúng tôi đạt đủ điều kiện, đối với Hồ Bát Nhất và Bàng Tử thì điều kiện của Diệc Tâm tốt hơn một chút, con bé ít nhiều gì cũng đã học được một chút tâm pháp của phái Mao Sơn, càng có thể phát huy công dụng kỳ diệu của trận pháp này.
“Sư phụ, ngọc bội Phục Ma này thầy cầm đi ạ, bỏ vào trong túi là được.”
Diệp Diệc Tâm có khóa Đoạt Hồn bảo vệ cơ thể, cộng thêm bùa Tịnh Thân và búa Hỗn Nguyên, chắc sẽ không có vấn đề gì.
“Ừm, còn có cháu thì sao?” Bàng Tử gấp gáp.
“Bàng Tử, đồ vật quan trọng nhất đương nhiên giao cho cậu rồi.” Tôi đưa kiếm Thiên Độn cho cậu ấy: “Cậu chỉ cần mang theo thanh kiếm này trên người là được, tuyệt đối đừng tùy tiện sử dụng, đợi đến khi Bạch Khởi xuất hiện, cậu canh đúng thời cơ ông ta đến vị trí này thì sử dụng, mọi thứ sẽ thuận lợi thôi.” Yết hầu của tôi lên xuống một chút..
“Được ạ, tuân lệnh!”
Bàng Tử vui mừng thu thanh kiếm Thiên Độn lại. Trong nhóm thì cậu ta thuộc kiểu người nhanh tay nhanh mắt hay nói thẳng ra là thủ đoạn độc ác, thích hợp làm đao phủ nhất. Tuy nhiên thì tôi không có nói cho cậu ta biết rằng còn có một phương pháp khác để tiêu diệt Bạch Khởi, chỉ là… nó phụ thuộc vào tình hình, dù sao thì tôi cũng không có mặt lúc đó, haha, không có quyền lên tiếng nha.