Vào trong nhà, tôi liền ăn vội miếng cơm, sau đó lật tấm ván giường lên, từ bên trong lấy ra một chiếc túi đã ố vàng, phía trên dùng các sợi tơ có màu sắc khác nhau thêu thành hình dạng đất, nước, lửa, gió. Do có lịch sử lâu đời, màu sắc cũng không còn tươi sáng như lúc trước, đến cả những người lớn tuổi ở Bắc Kinh cũng chưa chắc biết được nó có ý nghĩa gì, nhưng ở Tân Cương thì không có ai là không biết được, đây chính là túi Càn Khôn của phái Mao Sơn. Vuốt ve chiếc túi vải vẫn còn mịn màng, tâm trí của tôi liền quay ngược về khoảng thời gian hỗn loạn đó…
“Con à, con là một cô nhi, lúc vi sư nhặt con dưới chân núi, trên đó chỉ viết ngày sinh tháng đẻ và họ tên của con. Tại sao lại đặt tên con là Thủ Chuyết? Bởi vì đến đời của chúng ta đã phạm phải thiên kỵ!” Vị đạo sĩ già từ ái xoa đầu người học trò của mình, lúc đó tôi chỉ mới mười sáu tuổi, nhìn sư phụ của mình nằm trên giường bệnh bằng ánh mắt kỳ lạ, không hiểu sao thầy lại nói đến những điều này.
“Phái Mao Sơn truyền đến thế hệ này của ta, haha, đây mới đúng là nhất mạch tương truyền, thật sự hổ thẹn với liệt tổ liệt tông!” Vị đạo sĩ già thở dài một hơi rồi chuyển ánh mắt mờ mịt sang nhìn tôi: “Thủ Chuyết, con cứ gọi ta là sư phụ, e rằng con vẫn chưa biết đạo hiệu của ta nhỉ?”
“Dạ vâng” Tôi nhẹ gật đầu, thầy thì chính là thầy, vì sao còn phải biết đến đạo hiệu cơ chứ?
“Đạo hiệu của vi sư là Niệm Chân, con cũng không còn nhỏ nữa, đã đến lúc cần biết về môn phái của chúng ta rồi, tiếc là thời gian của thầy không còn nhiều, chỉ có thể nói sơ qua một chút. Khụ….” Thầy đột nhiên ho dữ dội.
“Đợi cơ thể người tốt lên một chút rồi nói sau ạ!” Tôi liền đỡ thầy ngồi dậy, nhẹ nhàng đấm lưng cho thầy.
“Không…không được….vi sư không còn nhiều thời gian.” Thầy lắc đầu.
“Phái Mao Sơn là nhánh đầu tiên của Đạo giáo chính tông Thượng Thanh giáo, nguồn gốc của nó là ở Mao Sơn, trong môn phái tu chân có Động Thiên Giáo đứng thứ tám, được biết đến là mảnh đất phúc địa nổi tiếng bậc nhất ….” Vốn dĩ đôi mắt của sư phụ ảm đạm bỗng chốc trở nên sáng ngời có thần, trên mặt tràn đầy vẻ tự hào.
Đạo giáo Mao Sơn, lịch sử lâu đời, ngọn nguồn trường lưu. Theo truyền thuyết, Tây Hán Cảnh Đế ẩn cư tu luyện trên núi, cách đây đã hơn hai mươi ngàn năm lịch sử. Theo tư liệu ghi chép: Vào thời nhà Hán có tu sĩ Mao Doanh cùng với em trai ông, đắc đạo nơi này, sáng lập Đạo phái Mao Sơn, là tổ sư khai sơn của Mao Sơn phái - Tam Mao Chân Quân. Tuy nhiên, đến thời Nam Bắc triều, trường phái Mao Sơn mới chính thức được thừa nhận trong sử sách. Lúc bấy giờ có nhân vật tiêu biểu là Đào Hoằng Cảnh, vào triều đại nhà Tùy Đường thì có Vương Viễn Tri, Phan Sư Chính, Tư Mã Thừa Trinh, Lý Hàm Quang vân vân… Các đạo sĩ lần lượt xuất hiện, như một Đạo giáo chính tông ẩn dật. Thời Bắc Tống cùng với núi Long Hổ, Các Tạo Sơn cùng là ba trường phái lớn về phù lục của Đạo giáo, được biết đến với cái tên là Tam Sơn Phù Lục. Thời kỳ Đường Tống, theo《Mao Sơn Chí》ghi chép, Mao Sơn có ba cung điện, năm quan cảnh, bảy mươi mao am, cung điện phòng ốc có hơn ba ngàn và hàng ngàn đạo sĩ, lúc đó là thời kỳ đỉnh cao của phái Mao Sơn.
Tuy pháp lý như nhau, nhưng mỗi nơi đều có điểm nhấn riêng. Phái Mao Sơn chia làm ba tông phái. Kiếm Tông, tập trung vào việc tu luyện nguyên khí và luyện kiếm bay lượn, trong giáo xưng là kiếm tu; Pháp Tông, còn gọi là Phù Lục Tông, chuyên về bùa chú và phép thuật, ngũ hành sinh khắc. Lấy pháp nhập đạo; m Dương Tông, hoặc trường phái Phong Thủy, dân gian còn gọi là trường phái Săn Ma, chuyên về thiên tinh phong thủy, âm dương ngũ hành.
*Mặc dù giống nhau về lý thuyết ngũ hành, nhưng Pháp Tông và phái m Dương có những điểm nhấn khác nhau, mọi người sẽ nhận biết thêm từ những chương sau nhé.
Thịnh vượng mà suy tàn, sớm nhất là trước thời Đường Tống, nhân tài Kiếm Tông suy yếu, đến cuối triều đại nhà Tống, người Man Di tranh nhau tiến vào Trung Nguyên, đệ tử Mao Sơn cũng tranh nhau bảo vệ quê hương của mình. Kết quả là sau khi nhà Nguyên thành lập, càng đuổi giết đệ tử Mao Sơn nhiều hơn. Cuối cùng, phái Mao Sơn sát nhập vào Chính Nhất giáo, Mao Sơn phái dần dần suy thoái cho đến ngày nay...
“Sư phụ, chúng ta là người của Pháp Tông đúng không ạ?” Đột nhiên, trong lòng tôi có một cảm giác tự hào không thể giải thích được. Thầy trò chúng tôi luôn nghỉ ngơi ở Bạch Vân quán ngoài thành Bắc Kinh, bình thường do là đệ tử Mao Sơn nên thường xuyên bị các tiểu đạo sĩ của Toàn Chân giáo bắt nạt, hiện tại tôi chỉ muốn đi ra ngoài và nói với bọn họ, đệ tử Mao Sơn chúng tôi mới chính là môn phái đích thực của Đạo gia.
“Đúng vậy” Thầy nhẹ gật đầu rồi nói tiếp: “Dân gian nghe nhầm đồn bậy, nói đạo sĩ Mao Sơn của chúng ta cái gì mà toàn là những kẻ cặn bã khoác lác lừa đảo, thật không thể chịu được. Haiz…”