Tôi tóm lấy Bàn Tử vừa muốn bước vào, móc từ trong ngực ra một quả bóng thể dục dùng cho việc tập thể dục, tôi nhanh chóng trốn sang một bên rồi cho nó lăn thuận theo gạch lát nền. Quả nhiên, trong thông đạo vang lên một âm thanh lộn xộn ‘vút…đinh… ‘, một hồi lâu mới ngừng lại, chúng tôi thò đầu ra nhìn, trên mặt đất phủ đầy những mũi tên to như cánh tay của một đứa trẻ, có hơn hai mươi mũi tên bắn vào bức tường đối diện.
Để phòng ngừa vạn nhất, tôi tiếp tục đem quả bóng khác cho lăn dọc theo lối đi của thông đạo, lần này nó lăn thẳng đến cuối đường hầm, không có cái bẫy nào được kích hoạt nữa.
“Được rồi, đi thôi.”
Tôi dẫn đầu đi vào thông đạo, trên đường đi quả nhiên không chạm vào bất kỳ cơ quan nào nữa, một đoàn người bước ra khỏi đường hầm.
Hùng vĩ thật!
Những gì tôi nhìn thấy trước mắt chỉ có thể hình dung bằng hai chữ này mặc dù trước đó tôi đã từng đi xem qua tượng Binh Mã.
Bên ngoài đường hầm là một đại sảnh, không, đây quả thật là một thao trường rộng lớn, những tượng binh mã giống nhau được sắp xếp dày đặc chi chít nhưng không mất đi sự chỉnh tề. Họ cầm kiếm trong tay, đôi mắt kiên định chăm chú nhìn về phía trước, giống như đang chờ đợi mệnh lệnh chiến đấu bất cứ khi nào.
“Trời ạ! Đây là nơi nào vậy?” Diệp Diệc Tâm và Bàn Tử nhìn chăm chú vào những bức tượng Binh Mã đó, mà Hồ Bát Nhất chuyển sự chú ý sang ngôi mộ chính ở đối diện.
“Rời khỏi nơi này trước, tuyệt đối không được đụng vào những tượng binh mã này.”
Tôi cảm thấy có… nói thế nào nhỉ… một luồng sát khí đang dần dần hình thành, ngay cả không khí cũng có vẻ dữ dội hơn.
Từ thông đạo đến tòa chủ mộ ở đối diện cách khoảng năm trăm mét, có thể thấy được thân phận chủ nhân của ngôi mộ này không hề tầm thường, rốt cuộc đó là ai? Vào thời cổ đại, một số hoàng đế cho phép các thần tử được sủng ái có lăng mộ ở gần mình sau khi chết. Cái kiểu thu mua lòng người này nhìn mãi cũng quen, nhưng mà đem mộ của mình đặt ở bên trên vị trí này thì có cực ít ví dụ. Như đã nói ở trên, huyệt mắt thứ tư được bảo vệ bởi cung điện cao chót vót, nếu như đem ngôi mộ đặt ở vị trí này, linh hồn chủ nhân của ngôi mộ sẽ luôn canh giữ nơi đây, không được đầu thai. Chủ nhân ngôi mộ này rốt cuộc là ai vậy? Mang câu hỏi này trong đầu, chúng tôi nhanh chóng đi xuyên qua các tượng binh mã.
“Aaaa”
Diệp Diệc Tâm khẽ kêu lên một tiếng, hóa ra là không cẩn thận bị vướng vào một chiếc mâu đồng của một tượng binh mã.
“Chạy mau!”
Hồ Bát Nhất đột nhiên trở nên khẩn trương hơn, hô to một tiếng rồi nhanh chóng chạy nhanh, đụng ngã liên tiếp hàng chục tượng binh mã.
“Làm sao thế?”
Tôi kéo Diệp Diệc Tâm đuổi theo, mọi việc đều có nguyên nhân, tôi tin rằng Hồ Bát Nhất có lý do của cậu ấy. Cái tên Bàn Tử chết tiệt đó chạy nhanh hơn bất cứ ai, xông lên trước nhất.
“Bánh tông”
Hồ Bát Nhất vừa chạy vừa nói mà không quay đầu lại, sau lưng truyền đến âm thanh ‘lốc cốc’, tôi quay đầu nhìn, vốn dĩ những tượng binh mã đang đứng bất động, lúc này lần lượt lung lay, từng tầng đất đá trên thân rớt xuống, lộ ra bộ giáp sắt bị rỉ sét bên trong, vị trí đôi mắt lóe lên ánh sáng đỏ quỷ dị….
Thời điểm chúng tôi chạy đến trước cửa chủ mộ, những chiến binh đất nung đầu tiên sinh ra phản ứng dường như đã được ‘sạc điện’ xong, có một ánh sáng đỏ quỷ dị phát ra từ trong đôi mắt giống như cái lỗ đen, bùn đất vỡ vụn chất thành đống dưới chân, da thịt lộ ra bên ngoài áo giáp giống như cây khô đen thui và xỉn màu mất đi độ ẩm. Tất cả những tượng chiến binh này vậy mà đều được làm bằng người thật, trải qua mấy ngàn năm vẫn không bị mục nát, lẽ nào bông băng của lớp đất sét ở tầng này có tác dụng chống phân hủy sao? Tuy nhiên chúng tôi không có thời gian để xem xét về vấn đề này.
“Chết tiệt, cánh cửa này sao lại không mở được!”
Bàn Tử gấp đến nỗi chửi lên, cánh cửa của mộ thất này hình như cũng làm bằng đồng, bên ngoài treo một cái ổ khóa lớn, bất kể Bàn Tử có dùng sức cỡ nào thì ổ khóa này vẫn không hề nhúc nhích, nó bị rỉ sét nên rất chắc chắn. Mà những tượng binh lính đó… gọi là bánh tông đi, đã đồng loạt giơ những cái mác dài qua đây, nó hơi không giống với loại các bánh tông trong truyền thuyết, các khớp nối của bọn chúng dường như không bị cứng lại, tướng đi so với người bình thường không khác biệt cho lắm, chỉ hơi chậm chạp một chút.
“Bàn Tử, súng trong tay cậu ăn chay ư?” Hồ Bát Nhất rống to.
“À…”
Lúc này Bàn Tử mới sực nhớ, rút súng chĩa vào ổ khóa mà bắn ‘đùng, đùng, đùng’, tài thiện xạ của Bàn Tử vốn không tệ, sau khi bắn ở cự ly gần thì không lý nào lại không bắn trúng được, nhưng viên đạn vừa bắn ra thì biến mất như chìm vào đáy biển, cả đám thất thần nhìn nhau, không biết phải làm sao.
“Ngũ Quỷ Đại Na Di?” Tôi chợt nhớ đến một môn pháp thuật đã thất truyền từ lâu, loại pháp thuật này mang tính chất phòng ngự, tức là sai khiến ngũ quỷ đem công kích ở bên ngoài chuyển sang một nơi khác, một số người tu luyện thường sử dụng câu thần chú này để phong ấn cửa ra vào và cửa sổ, đề phòng dã thú hoặc người khác vô tình tiến vào.
‘Vút’