• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tôi nhìn theo hướng ngón tay của Diệp Diệc Tâm chỉ đến, thanh đồng trên mặt đất khắc rõ ràng là lấy sao Thiên Bồng, theo phương hướng lấy các sao Thiên Nhậm, sao Thiên Trùng, sao Thiên Phụ, sao Thiên Anh, sao Thiên Nhuế, sao Thiên Trụ, sao Thiên Tâm và sao Thiên Tầm nhìn lại.

“Chín ngôi sao phát sáng, Thiên Cương là mạnh nhất; các ngôi sao phụ trợ cường thịnh, e là ngôi sao nổi bật sẽ trở nên yếu ớt…” Tôi đứng một bên lẩm bẩm.

“Chú An, chú đừng giả thần giả quỷ, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy?” Bàn Tử ở bên cạnh gấp gáp.

“Đây là một trận pháp lớn để trấn áp ma quỷ”, tôi chỉ vào những đường vân trên mặt đất rồi nói: “Trong ‘Bí Mật Ngũ Hành’ mà sư thúc kể cho ta đã từng đề cập qua trận pháp thất truyền này, không ngờ vậy mà nó lại xuất hiện ở đây. Nếu như tôi không đoán sai, thì nơi đó chính là vị trí của mắt trận.” Tôi chỉ vào tấm bia ở giữa phòng.

“Vậy còn chờ gì nữa, đi xem thử một chút.” Hồ Bát Nhất cầm một thanh không chặt, Bàn Tử đã xông tới.

“Trước mắt mà nói, chỉ cần không lộn xộn, thì sẽ không có nguy hiểm.”

Tôi vỗ vỗ vai của Hồ Bát Nhất, cả đám người cùng nhau đi theo.

Không ngoài dự tính, tấm bia cổ quái này cũng được làm bằng đồng, ở chính diện viết năm chữ to mà một chữ tôi cũng không biết, chỉ đoán rằng hai chữ cuối cùng có thể là ‘Mộ Của’, phía sau tấm bia thì ghi khắc dày đặc chi chít chữ, tôi và Bàn Tử, Hồ Bát Nhất nhìn nhau một cái, ánh mắt không hẹn mà cùng hướng về phía Diệp Diệc Tâm đang suy tư trước tấm bia, từ trình độ văn hóa thì cô ấy là cao nhất.

“Đây là mộ của ai vậy?”

Nhìn thấy vẻ mặt của Diệp Diệc Tâm từ mê mẩn sang nghiêm túc, cuối cùng lại có chút hưng phấn. Chúng tôi trăm miệng một lời hỏi thăm, bởi vì sốt ruột mà giọng nói hơi to lớn một chút, tiếng ‘ù ù’ vang vọng khắp ngôi mộ.

“Aaaa”

Diệp Diệc Tâm bị giật mình, mà câu trả lời tốt khiến chúng tôi cũng nhảy một cái.

“Vũ An Quân Bạch Khởi, đây là mộ của Tần Tướng quân Bạch Khởi.”

Vũ An Quân Bạch Khởi, vị tướng quân lập chiến công huy hoàng nhất trong lịch sử Trung Quốc, vị đại tướng hiển hách nhất thời kỳ Chiến Quốc. Hắn xuất thân từ trong quân đội, chinh chiến sa trường hơn ba mươi năm, quét sạch hơn một trăm vạn quân đội sáu nước, tấn công hơn bảy mươi thành của sáu quốc gia, quân đội của sáu nước chỉ cần nghe nói hắn mang binh chinh chiến liền bị dọa đến nỗi phải canh chừng trong lo sợ.

Trong những năm tháng chiến hỏa triền miên đó, cả đời hắn chưa bao giờ đánh thua một trận nào, đồng thời thường xuyên lấy ít thắng nhiều. Vừa là một nhà chiến thuật xuất sắc lại vừa là một nhà chiến lược thông minh, chỉ huy một cuộc chiến với quy mô lớn. Sự tàn khốc của cuộc chiến ít ai có thể so sánh được ở thế hệ sau này, được hậu thế ca ngợi là Chiến Thần. Chỉ tiếc là thanh danh bị đố kỵ, cuối cùng bị Tần Vương ban chết.

Trong lúc Diệp Diệc Tâm nghiên cứu chữ sau tấm bia thì Bàng Tử lại không ngừng khoe khoang ‘học thức’ của mình với chúng tôi. Hồ Bát Nhất thật ra cũng rất phúc hậu, nhìn dáng vẻ của cậu ta thì tôi dám khẳng định độ hiểu biết của cậu ta không thua gì so với thằng nhóc Bàng Tử này. Tốt xấu gì cậu ta cũng từng là chỉ huy quân đội cấp cơ sở, làm sao có thể không biết gì về những nhân vật nổi tiếng trong lịch sử quân sự ở Trung Quốc, ngược lại thì Bàng Tử khiến tôi có chút kinh ngạc, thì ra trong bụng của hắn cũng không thể xuống nước được ư?

“Là một anh hùng đương thời, mặc dù Vũ An Quân Bạch Khởi cuối cùng bị Tần Vương ban cho cái chết nhưng cũng không tính ông ta bị oan uổng.” Tôi lắc đầu nói: “Các cậu có biết biệt danh khác của Bạch Khởi không?”

“Là cái gì ạ?” Ngay cả Diệp Diệc Tâm đang đau đầu suy nghĩ ở một bên cũng đi tới hỏi.

“Sát - thần.”

Tôi gằn từng chữ một mà nói.

“Bạch Khởi giết hết binh lính trong mọi trận chiến, đặc biệt trong trận Trường Bình, ông đã lừa giết bốn trăm năm mươi vạn quân Triệu, một thân sát nghiệp không ai bằng, cho nên bị người đời sau xưng tụng là Sát Thần. Mặc dù phương thức mà ông ta áp dụng là chính xác và cũng hiệu quả nhất vào thời điểm đó, nhưng quân địch đã đầu hàng, dù sao cũng nên chừa cho người khác một con đường sống, bị Tần Vương ban cho cái chết cũng coi như là quả báo.” Nói xong tôi cũng không nhịn được mà thổn thức.

“Diệc Tâm, thế nào rồi, xem hiểu hết chưa?” Thấy Diệp Diệc Tâm chạy đến nghe, tôi liền hỏi con bé.

“Dạ, có một số từ xem không hiểu, nhưng nói chung về tổng thể thì hiểu được một chút ạ.”

Diệp Diệc Tâm suy nghĩ một lúc rồi nói: “Nơi này chôn cất Bạch Khởi, điều này không có gì nghi ngờ, nhưng ngôi mộ thực sự của ông ta nằm ở dưới đáy, và ngôi mộ bằng đồng xanh này chỉ là một trận pháp lớn để phong ấn ông ta mà thôi.”

“Phong ấn.” Hồ Bát Nhất và Bàng Tử đồng thanh nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK