Làm cu li dĩ nhiên là Bàng Tử, ai bảo cậu ấy có sức lớn làm gì. m thanh từ cánh cửa đá phát ra nặng nề chậm rãi được đẩy ra.
‘Vù…’
Một trận gió rít gào từ trong cửa đá thổi ra, mang theo từng mảng sương mù đen kịt, ngay lúc sương mù đen tiến tới trước mặt, trên thân mỗi người chúng tôi đều có một chùm ánh sáng trắng bao bọc lại, sương mù đen chỉ cần chạm vào vòng ánh sáng này liền tan chảy ra từng mảnh giống như tuyết, đồng thời phát ra âm thanh ‘chíp, chíp’ kỳ lạ. Chỉ là cuồng phong kia quá tà khí, không chỉ khiến người ta tim đập thình thịch, mà nó còn mang theo từng đợt lạnh như băng.
“Chú An, đây là thứ gì vậy?” Ngay cả Bàng Tử luôn có thể chất tốt cũng có chút run rẩy, tôi quay đầu lại nhìn thoáng qua Diệp Diệc Tâm, vẫn tốt, mặc dù sắc mặt trắng bệch nhưng vẫn có thể chịu được, pháp khí của Mật Tông quả nhiên đủ mạnh.
“Kiên trì một chút, đây chính là hồn phách thực sự của những chiến binh đất nung đấy, chỉ cần chúng ta dời trấn vật đi, chúng sẽ tự động phân tán.”
“Chú An, chúng tản ra thì có đi hại người hay không? Chú cho chúng cháu bùa thanh tẩy chẳng phải cũng tiêu diệt bọn chúng sao?” Hồ Bát Nhất hỏi.
Tôi thực sự tán thành với thằng nhóc này, tôi đang trong tình cảnh nguy hiểm, cũng tự hỏi những binh hồn này có làm hại con người hay không.
"Yên tâm, những binh hồn này sau khi được thả ra nhất định sẽ tìm kiếm nơi đầu thai. Đừng thấy hiện tại chúng hung dữ thế nào, một khi ở trên mặt đất, ánh nắng thôi cũng đủ tiêu diệt bọn nó. Lá bùa này của ta chỉ có thể tạm thời thanh tẩy bọn chúng chứ không thể tiêu diệt hoàn toàn. Haiz! Thật đáng tiếc…”
Phương pháp luyện khí của Phù Lục Tông rất khác so với phương pháp luyện khí của môn phái, hầu hết các vật liệu để luyện khí của chúng tôi là bùa giấy, công cụ làm từ gỗ hoặc ngọc thạch, kim khí. Phương pháp sử dụng linh hồn người sống hoặc yêu ma để luyện khí thực sự quá mức tà ma, đó là điều cấm kỵ của phái Mao Sơn.
“Sư phụ, thật sự lạnh quá ạ!” Diệp Diệc Tâm chịu không nổi nữa, gió càng ngày càng mãnh liệt, băng hàn chi khí này càng ngày càng nặng, từng đợt nối từng đợt binh hồn bên trong sương mù đen cũng càng lúc càng trở nên rõ rệt.
“Ly hỏa chi tinh, nghe ta hiệu lệnh, thiên mạc thùy địa, uy nhiếp lục đạo, đi!"
Theo ngón tay của tôi, chín tấm lệnh bài bay lên không trung, xoay tròn bao quanh đám người, từ phía trên đều bắn ra một tia sáng đỏ, dưới vòng xoay hình thành một chùm ánh sáng đỏ, tỏa ra một luồng nhiệt nóng bỏng. Cho dù là cuồng phong hay binh hồn bên trong màn sương đen, chỉ cần tiếp xúc với vòng sáng sẽ bị đẩy ra phía xa.
“Haiz! Lúc lạnh muốn chết, lúc lại nóng muốn chết, đây quả thật là băng hỏa lưỡng trọng thiên mà.” Bàng Tử cười khổ rên rỉ.
“Mọi người chú ý, trấn vật ở vị trí trung tâm, càng đi về phía trước thì lực cản càng lớn, binh hồn càng hung mãnh hơn. ‘Cửu Long Thần Hỏa Tráo’ này cũng là mượn từ tinh hoa của ly hỏa làm ra, một khi dùng hết, chỉ có thể gắng gượng chịu đựng, mọi người đi nhanh lên một chút!”
Giết! Một vật thể trông giống như con dao găm bằng đồng bỗng nhiên lao ra từ màn sương đen, đánh trúng thần hỏa đang bao bọc làm nó rung lên. Sau đó, có vài món binh khí từ oán khí kết thành phóng ra từ trong màn sương, lần lượt không ngừng đánh vào trên thần hỏa, sự rung lắc của thần hỏa càng dữ dội hơn và lực cản lại chúng tôi bước tiếp cũng càng ngày lớn hơn.
“Chú An, cứ tiếp tục thế này thì không được, hay là… dùng chùy đi?” Hồ Bát Nhất đang đảm nhận vị trí Thanh Long* nhìn thấy ánh sáng bao bọc của thần hỏa ngày càng yếu đi, không khỏi hơi khẩn trương.
*phía trước
“Được, dùng đi!”
Tôi cũng không thể làm gì được, nếu như thần hỏa thật sự bị phá, chỉ riêng luồng khí lạnh này cũng đủ để làm mọi người chết cóng.
“Oanh”
Có một tiếng vang thật lớn tựa như Hoàng Chung Đại Lữ, theo cánh tay đang vung của Hồ Bát Nhất, hình ảnh một cái bóng của cây búa từ cái búa khổng lồ màu xanh trong tay hắn bay ra. Như một tia nắng xuyên qua màn đêm, cuồng phong trước mắt nặng tựa ngàn cân và sương mù đen bị một búa đánh tan, thần hỏa bao phủ bên ngoài vang lên một tiếng kêu ‘chiêm chiếp’ thảm thiết, tiếng quỷ khóc thật là khó nghe!
“Quả nhiên là được!”
Bàng Tử không biết từ đâu nói ra một câu Tứ Xuyên.
“Xông vào nhanh lên!”
Tôi liếc nhìn Bàng Tử một cái rồi kéo Diệp Diệc Tâm chạy đi.
Mặc dù Hỗn Nguyên Chùy uy lực to lớn, nhưng khi chạy được mấy chục bước thì màn sương đen từ từ khép lại, càng phá hỏng nó thì lực cản càng lớn hơn mà thôi.
“Dừng lại!”
Vừa rồi ở giữa lúc màn sương đen khép lại, hình như tôi nhìn thấy có một chùm sáng màu vàng lóe lên, nếu không nhầm thì đó là vị trí của trấn vật.