Sau khi chạy ra hàng trăm mét, đàn kiến đã bị bỏ lại rất xa ở phía sau, lúc này chúng tôi mới kinh hồn ổn định lại một chút, quay đầu nhìn lại thì phía xa là một mảnh đen đông nghịt, may mắn đã chạy nhanh, nếu không cho dù có bản lĩnh lớn bằng trời cũng sẽ biến thành một đống xương trắng.
“An Lực Mãn, sao chú bỏ lại chúng tôi chứ! Hử!” Bàng Tử cầm khẩu súng trường cỡ nhỏ trong tay với khí thế hung hăng.
Tôi cũng tức lên, lớn tiếng mắng: “Cậu rốt cuộc có hiểu hay không, nếu như lạc đà kinh hoảng bỏ chạy hoặc bị gặm thành một đống xương trắng, bằng hai chân của cậu có thể chạy thoát khỏi đội quân kiến sáu chân hay sao?"
Bàng Tử không tin, vặn vẹo cổ như bánh quai chèo, vỗ trên vai khẩu súng trường và nói: “Khỏi giải thích với tôi, giải thích với nó sau đi.”
Con người thô lỗ! Tôi liếc nhìn hắn một cách khinh thường, không so đo với hắn, đội trưởng Hồ đến nói phải nói trái khuyên giải chúng tôi, nói cái gì mà đồng hành cùng nhau tiến vào sa mạc, cùng nhau nhìn thấy lạc đà trắng tốt lành rồi nói cùng nhau thoát khỏi vòng vây của đội quân kiến trên sa mạc, đây là tình cảm anh em tích lũy tám đời, đừng có tách ra.
Đâu nào, tôi có thể bỏ anh em ở lại mà chạy trốn ư, nếu có chạy đi chăng nữa, Hồ Đại cũng không để tôi sống sót mà rời khỏi sa mạc đen, tôi vỗ ngực cam đoan rằng những người này quá đa nghi rồi.
Tiến vào thành cổ Tây Dạ chẳng qua chỉ là mới đến biên giới của sa mạc đen thôi, thành Tây Dạ so với tòa thành cổ đằng trước thì được bảo tồn hoàn hảo hơn nhiều. Trước đây, thường có các công nhân dầu mỏ hoặc các đội khảo cổ cắm trại hoặc tránh né đàn sói, qua nhiều lần đánh sói quy mô lớn, hiện tại sói trên sa mạc nhiều nhất tạo thành nhóm ba, năm hoặc là những con sói đơn độc, không còn là mối đe dọa đối với du khách.
Thành Tây Dạ có một giếng nước ngọt, nghe nói mấy ngàn năm qua nó không hề cạn kiệt, người tộc Duy đều nói đây là phép màu của Hồ Đại, chúng tôi lại tiếp tục đi thêm nửa ngày mới đến thành cổ Tây Dạ. Bọn người giáo sư Trần dù sao xuất thân là người trí thức, sau khi xuống khỏi lưng lạc đà ngồi trên mặt cát thì chỉ một lúc sau đã ngủ thiếp đi, cái tên mập đó vậy mà cũng ngủ trong khi còn nửa cái bánh đang cắn dở trên miệng.
Tôi và đội trưởng Hồ không quấy rầy bọn họ, tìm tới giếng cổ bên trong thành, đặt thùng xuống dưới chừng mấy chục mét mới nghe được tiếng nước, sau khi mang lên thì chúng tôi liền uống một hơi trước, uống một ngụm nước giếng mát lạnh trên sa mạc nắng nóng độc hại này, thật thoải mái không gì có thể tả nổi. Uống nước xong, chúng tôi lại đổ đầy hai thùng nước mang về khu cắm trại, đun sôi nồi nước, thành Tây Dạ còn chưa phát hiện qua điều gì cổ quái cả, vì vậy tôi cũng rất yên tâm, sau khi dặn dò đội trưởng Hồ hai câu, mới đi cho những con lạc đà ăn và uống nước, mấy ngày nay những con vật này mệt muốn chết rồi, cảm thấy bọn chúng đều gầy hẳn đi. Trong sa mạc này, con người khó khăn hay mệt mỏi một chút cũng không sao, nhưng mà đừng bạc đãi gia súc là được, chỉ cần có gia súc, thì mới có hy vọng sống sót.
Chờ đến lúc tôi thu xếp lạc đà ổn định và quay trở lại trại, nước cũng đã sôi lên, đội trưởng Hồ đánh thức giáo sư Trần và những người khác, bắt họ phải dùng nước nóng ngâm chân, dùng kim chọc vỡ hết các vết phồng rộp trên chân, sau này tôi mới biết được vị đội trưởng Hồ này không chỉ là Mạc Kim giáo úy, mà trước kia từng là một người lính đã tiến vào sa mạc, chẳng trách lại có nhiều kinh nghiệm như vậy.
Thấy tinh thần của mọi người đều đã thả lỏng hơn một chút, tôi kéo đội trưởng Hồ sang một bên, hy vọng cậu ấy có thể thương lượng với những người khác, nghỉ ngơi thêm vài ngày nữa, nếu không, dù cho sức người chịu được thì lạc đà cũng không chịu được thêm nữa.
“Được, tôi đi nói với bọn họ.” Đội trưởng Hồ thấy cũng có lý, chỉ chốc lát sau, cậu ấy quay lại nói với tôi rằng bọn người Giáo sư Trần đã đồng ý.
Trải qua một đêm nghỉ ngơi dưỡng sức, tinh thần của mọi người hiển nhiên đã khôi phục lại, cái tên Bàng Tử đó lại bắt đầu nhảy nhót tưng bừng, chỉ là gương mặt nhỏ nhắn của Diệp Diệc Tâm vẫn còn ẩn ẩn trắng bệch, đứa nhỏ này thể chất quá kém, thật sự không nên tham gia chuyến đi này.
Thực lực của đội trưởng Hồ quả thật không tệ, không biết tối qua hắn đã làm gì mà sáng sớm hôm sau đã nói muốn xuống dưới giếng dò xét mộ, tôi đương nhiên không đồng ý, giếng này là nguồn nước duy nhất trong mấy ngàn năm nay, làm cho bọn họ không thể sử dụng được thì về sau phải làm sao, không thành công thì trở thành tội đồ à? Cuối cùng thì thầy Hách Ái Quốc xuất mã, thật không hổ là lão sư, bên trái thì nói là đại nghĩa dân tộc, bên phải thì nói là chủ nghĩa yêu nước, cuối cùng còn thêm một câu hoành phi ‘di sản văn hóa’, tôi nói không lại ông ấy, tên mập Bàng Tử thì đang đứng một bên nghịch cây súng hỏng của hắn nên tôi cũng đành phải đồng ý.