“Đội trưởng Hồ, tôi tìm cậu để hợp tác.” Tôi tốt xấu gì cũng đã từng là người xuất gia, không thể lừa dối.
Hợp tác? Hồ Bát Nhất và Vương Bàn Tử nhìn nhau, hiển nhiên cũng có chút mơ hồ.
“Đội trưởng Hồ, tôi là Mao Sơn truyền nhân…”
Không đợi bọn họ hỏi, tôi liền đem những việc xưa kia của tôi nói hết ra, hợp tác cần sự chân thành và đôi bên cùng có lợi. Tôi nghĩ rằng không có gì tốt phải giấu diếm, giữa chúng tôi cũng không có xung đột về mặt lợi ích.
“Chú An, nói trắng ra, chú muốn mượn Thiên Tinh Phong Thủy Chi Thuật của cháu, có đúng không?” Hồ Bát Nhất hỏi.
“Không sai, chính là ý này.”
“Vậy đối với cháu có ích lợi nào không?”
“Cậu muốn lợi ích gì?” Tôi hỏi ngược lại.
“Ngoại trừ liên quan đến điển tịch thất lạc bên ngoài của phái Mao Sơn, tất cả mọi thứ đều thuộc vào ngài…hai người xử lý, tôi không cần những thứ khác.” Không đợi hắn trả lời, tôi trực tiếp nói ra lá bài tẩy của mình. Đây không phải là cửa hàng mua bán, đây giống như đánh bài, có cái gì ra cái nấy, không có chỗ cho việc cò kè mặc cả.
“Lão Hồ, cân nhắc một chút, nhất định phải làm!”
Vương Bàn Tử ở một bên trừng cặp mắt lóe sáng.
Tên tiểu tử này lại thấy tiền sáng mắt, một lần nữa trong lòng tôi khinh bỉ cậu ta.
“Lão Vương, lần trước không phải cô Dương đã nói qua với chúng ta là không được đi thêm chuyến nào nữa sao?” Hồ Bát Nhất hơi khó xử, nhưng thằng nhóc này nhìn thế nào đi nữa cũng không giống như lãng tử quay đầu, hẳn là xem trọng con gái người ta đi?
“Chắc là cậu xem trọng con gái người ta đúng không?” Bàn Tử ngược lại nói ra trước: “Cái mông cô ấy vừa nhấc lên, trong ngân hàng lập tức có tiền. Bây giờ hai chúng ta đang là miệng ăn núi lở, cậu còn có một việc lớn phải lo, không tự mình đi tìm thì tiền từ trên trời rớt xuống à?”
Thấy Hồ Bát Nhất lung lay, Bàn Tử tiếp tục khuyên.
“Lão Hồ, chúng ta tuân thủ quy tắc, không chiếm đoạt, không phá hủy, sẽ không phá vỡ quy ước của Mạc Kim Giáo úy. Hơn nữa, việc này cũng giúp người tạo niềm vui đúng không?”
“Cái này… thôi được rồi, quyết định vậy đi.” Hồ Bát Nhất không chịu được sự thuyết phục nhiệt tình của bạn thân, rốt cuộc nói ra.
Tôi, Đại Kim Nha, Vương Bàn Tử, Diệp Diệc Tâm đều nở nụ cười, nhưng tâm tư mà… ha ha, đều có sự khác biệt.Chúng tôi là những người đơn giản, tôi vui vì tâm nguyện của sư môn có thể thực hiện ở thế hệ này của tôi; Đại Kim Nha vui vì có khả năng thu được một lô vàng mã tốt; Vương Bàn Tử thì nghĩ đến con đường phát tài; cô gái nhỏ thì lại nghĩ đến một cuộc hoạt động mạo hiểm mới. Trong đây vẫn không có ai suy nghĩ thực tế hơn một chút, ngoại trừ Hồ Bát Nhất.
“Chú An, chúng ta không thể đi đào mộ trên khắp thế giới, chú đã có mục tiêu chưa?” Cậu ấy hỏi.
“Sự suy tàn của phái Mao Sơn là vào đầu nhà Nguyên cuối thời Tống, bởi vậy mà các lăng mộ của thời Hán, Đường, Ngũ Đại đều cần được xem xét.”
“Chú à, khẩu vị của chú cũng hơi lớn đó nha?” Bàn Tử ở một bên lên tiếng.
Tôi lườm hắn một cái rồi nói: “Đương nhiên, cũng không thể làm bậy mà không có mục tiêu, chỗ tôi muốn tìm đó là nơi chôn cất của Đại tướng quân Hầu Quân Tập bảo vệ triều Đường.”
“Hầu Quân Tập?” Hồ Bát Nhất hỏi: “Chú An, chú có manh mối gì không?”
Sau khi Hầu Quân Tập thỏa mãn được tham vọng của mình thì tuyên bố hùng hồn rằng, ‘Đại trượng phu cho dù không thể có được tứ hải, cũng nên phong hầu muôn đời’, tương truyền về sau ông ta đã mời bậc thầy phong thủy nổi tiếng lúc bấy giờ là Lý Thuần Phong chọn một bảo địa gần Lâm Đồng, Thiểm Tây để lập bia và xây mộ. Sau khi chết, Lý Thế Dân thương tiếc công lao của ông ta, đặc biệt phê chuẩn cho ông ấy chôn cất tại đó.”
“Lâm Đồng?”
Bốn người nhìn nhau cả nửa ngày, thậm chí Diệp Diệc Tâm còn thẳng đờ con mắt.
“Sao vậy?”
Tôi bất giác mờ mịt.
“Sư phụ, thầy biết Đội quân đất nung hay không?” Diệp Diệc Tâm hỏi tôi.
“Con xem thầy là kẻ quê mùa à, đương nhiên ta biết chứ, còn biết cả Hoa Thanh Trì nữa kìa.”
“Thầy nghĩ rằng nó thực tế không?”
“Có cái gì mà không thực tế?” Tôi nhún nhún vai: “Chúng ta cũng không phải là đi trộm mộ của Tần Thủy Hoàng, đến lúc đó còn xem tình huống mà quyết định, các ngươi không nghĩ rằng lăng mộ của Hầu Quân Tập được an táng cùng một chỗ với Tần Thủy Hoàng ư?"
“Đúng vậy! Lâm Đồng cũng không phải là tứ hợp viện, nơi đó chỉ lớn chừng một bàn tay.” Vẫn là Bàn Tử phản ứng nhanh, vỗ đùi một cái, làm ra trạng thái bừng tỉnh đại ngộ.
Đại Kim Nha thì kiên quyết không đi, về sau tôi nghe ngóng được, hóa ra có một lần đi cùng bọn lão Hồ đổ đấu đã xém chút đi chầu Diêm Vương. Từ đó về sau, cậu ấy không muốn đi để trau dồi kiến thức mới nữa. Trái lại thì người bị phản đối kịch liệt không được tham gia là Diệp Diệc Tâm, khuyên thế nào cũng không khuyên được cô ấy.