Giúp người đẹp là một chuyện mà giúp đàn ông lại là một chuyện khác, nói chuyện kỳ kèo mấy phút với tên nhóc lái xe đến mòn răng thì tờ một trăm tệ chốt hạ của Bàng Tử vẫn là có tác dụng hơn. Cuối cùng tài xế cũng đồng ý đưa chúng tôi đến trạm xe ô tô đường dài đứng.
Bàng Tử khá nóng lòng, vừa xuống xe đã lập tức chạy đến ngay chợ đồ cũ Phan Gia Viên, nào ngờ Đại Kim Nha không ở đó, Hồ Bát Nhất tìm một người bạn quen biết để lại lời nhắn cho Đại Kim Nha rồi dẫn chúng tôi đi tìm một nơi để dừng chân.
Tên nhóc này có các mối quan hệ khá tốt, tìm cho tôi được một phòng ở Nhà khách của Bộ Tổng Tham mưu, lúc đó hình như là các cán bộ trong quân đội đang họp tại Bắc Kinh nên tìm phòng khá căng thẳng, cậu ấy phải tìm một thuộc hạ cũ của cha cậu ta mới giúp tôi lấy được phòng. Hẹn gặp nhau tại nhà cậu ta vào hôm sau, Bát Nhất và Bàng Tử liền trở về nơi ở tạm thời của họ, Diệp Diệc Tâm cũng về lại ký túc xá của trường.
Sáng sớm hôm sau, Diệp Diệc Tâm liền đến tìm tôi để đến nhà của bọn người Bàng Tử, Đại Kim Nha vẫn chưa tới, trong lòng Bàng Tử có việc gì đó nên ngủ không được, mới sớm đã lôi bốn món đồ đồng đó bày ra xem rồi…
“Thô tục quá đi!”
Diệp Diệc Tâm nhếch môi làm cho Hồ Bát Nhất bên cạnh có chút xấu hổ. Cùng lúc đó, âm thanh của cánh cửa mở ra, Đại Kim Nha hí ha hí hửng bước vào.
“Hồ gia, Bàng gia, các người đã trở lại rồi, ơ, cả ông An (cậu ta lấy họ An của tôi mà gọi) và cô Diệp cũng ở đây nhỉ, thôi hôm nay tôi đãi khách, chiêu đãi mọi người thịt dê nướng nhé!” Miệng của Đại Kim Nha tuôn ra một tràng dài giống như một bao đậu nổ vậy, nghe thế Diệp Diệc Tâm mím môi cười.
“Được rồi, Kim gia, chắc hẳn ông đang suy nghĩ tôi mang cái gì về rồi đúng không?” Hồ Bát Nhất tiện tay đóng cửa lại.
“Ôi! Hồ gia à, ngài hiểu lầm tôi rồi, được rồi, chúng ta mau đi thôi, tôi đến đây để mời mọi người uống trà buổi sáng ấy mà.”
“Uống trà sáng và ăn thịt dê nướng ư? Kim gia à, tôi thấy rằng ngài đang trêu chọc tôi đấy.” Bàng Tử nhảy xuống giường mang giày vào.
“Haizz! Xem như tôi nói không rõ ràng, các vị ăn hay không, bây giờ chúng ta đi ngay luôn.” Đại Kim Nha lắc lắc cái tay, làm ra vẻ mặt bị oan như Đậu Nga vậy.
Dọn dẹp một chút, mấy người chúng tôi và Đại Kim Nha đi đến một quán trà do người Thiên Tân mở, bánh bao Cẩu Bất Lý nơi đây quả thật là chính gốc. Vừa ăn vừa trò chuyện, ba lão nông dân thì nói chuyện đất đai, ba người đồ tể thì nói về gia súc, Đại Kim Nha và Bàng Tử tụ lại một chỗ đương nhiên là nói đến đồ cổ. Nhưng mà, đa số những lời bọn họ nói đều là ngôn ngữ trong nghề, tôi và Diệp Diệc Tâm nghe cũng không hiểu. Một bữa sáng, à không, là một buổi sáng uống trà đến chín giờ mới kết thúc, một vài người thản nhiên trở lại chỗ ở của Bàng Tử.
Hiện tại Đại Kim Nha đã gấp như khỉ vậy, tôi nghĩ nếu như ở đây có cái cây chắc hẳn cậu ấy đã nhảy lên rồi đấy.
“Được rồi, Bàng Tử, mau lấy đồ vật ra cho cậu ấy thẩm định một chút.” Hồ Bát Nhất chịu không nổi nữa liền kêu Bàng Tử lấy mấy đồ vật đó ra.
“Shhhh”
Đại Kim Nha thấy Bàng Tử lấy ra mấy món đồ đồng thì không ngừng hút khí lạnh.
“Thấy thế nào? Kim gia.” Bàng Tử đắc ý ưỡn ngực ra.
“Tốt, đồ tốt!”
Đại Kim Nha cầm lấy một cái vật chứa làm bằng đồng có bề ngoài là một con heo rồi nói: “Cái này gọi là Thỉ Tôn, được tạo ra vào cuối thời Xuân Thu; ồ, còn có cái này…” Cậu ta cầm lấy một cái bình bụng lớn bằng đồng có quai bên cạnh: “Đây là cái ấm quai vào đầu thời Chiến Quốc, khá là hiếm thấy; còn có món thần khí hai mặt này và cái bình đồng có hoa văn Quỳ Long, trời ạ! Hồ gia, Bàng gia, hai người nhặt được báu vật rồi.” Đại Kim Nha yêu thích đến mức không buông tay, vuốt ve những món đồ đồng này, động tác rất nhẹ nhàng làm tôi có chút ớn lạnh.
Sau khi nói chuyện với Hồ Bát Nhất một hồi, tôi đã dẫn Diệp Diệc tâm rời đi, Đại Kim Nha và bọn họ thảo luận xuất hàng như thế nào, tôi thì nóng lòng muốn về nhà khách nghiên cứu ngọc bội diệt ma trên kiếm Thiên Độn đó.
“Diệc Tâm, thanh kiếm Thiên Độn này xem như là lễ vật mà thầy tặng cho con, cất kỹ đi!”
Khi tôi đặt kiếm Thiên Độn vào tay của Diệp Diệc Tâm, cô ấy hoàn toàn sững sờ: “Sư phụ, cái này…”
“Cái này làm sao? Mặc dù thầy đối với trình độ tu luyện tâm pháp của bản môn tinh thuần hơn con, nhưng dù sao thời gian cũng không chờ ai, thầy đã qua cái tuổi tốt nhất để luyện kiếm, mà con vẫn còn trẻ, tâm tính cũng tốt, thanh kiếm Thiên Độn này tặng cho con coi như là vật đã có chủ.”
Tôi giả vờ làm động tác thu lại: “Nếu như con không muốn thì ta lấy lại vậy.”