“Anh Hồ có ở nhà không?” Một giọng nói quen thuộc vang lên ngoài sân, sau đó vang lên tiếng gõ cửa.
Shirley Dương ư? Bàng Tử, Hồ Bát Nhất và tôi đang ở trong sân nhà tán gẫu bất đắc dĩ nhìn nhau.
“Haizz! Trộm được phù sinh nửa buổi nhàn*...”
*Một câu thơ của nhà thơ Lý Thiệp thời Đường. Phù sinh chỉ cuộc đời, nên câu thơ có thể hiểu rằng trộm được nửa ngày nhàn nhã trong dòng đời vội vã.
Bàng Tử lầm bầm lầu bầu xỏ giày rồi ra mở cửa.
“ y dô, thật sự là duyên phận nha, lại gặp cô Dương nữa rồi.” Bàng Tử cười đến nỗi…buồn nôn.
“Thật ngại quá, lại quấy rầy rồi, anh Vương.”
“Cô Dương, gần đây Giáo sư Trần khôi phục như thế nào rồi?”
Sau khi vào nhà ngồi xuống thì tôi hỏi Shirley Dương, dù sao tôi cũng muốn biết trận pháp đó có hữu dụng hay không.
“Chú An, lần này thật đúng là cảm ơn chú rất nhiều, hiện tại Giáo sư Trần đã có chút nhận thức, trận pháp đó và vòng Định Tâm của chú thật sự có tác dụng.”
“Có hiệu quả thì tốt rồi, cô không cần cảm ơn tôi, đây cũng là việc tôi nên làm.”
“Chú An, chú còn nhớ những gì cháu nói với chú lần trước chứ? Cái này cho ba người, hy vọng có thể đồng ý với cháu.” Shirley Dương cười rồi đem ba tấm phong bì màu đỏ qua.
Cái này là cái gì? Tôi nghi ngờ cầm lấy một bao ở phía trên cùng, mặc dù hai chữ lớn mạ vàng là chữ phồn thể hiếm gặp, nhưng tôi vẫn nhận ra đây là một tấm thư mời.
“Đúng vậy, đây là thư mời cho ba người từ Tổ chức Di sản Văn hóa Thế giới của chúng cháu, hy vọng ba người có thể đến với tư cách là cố vấn đặc biệt của phân bộ Trung Quốc.” Shirley Dương giải thích cho chúng tôi.
“Từ từ đã, cô Dương, cô nói cái Tổ chức Di sản Văn hóa Thế giới là chuyện gì vậy?” Hồ Bát Nhất hỏi.
“Tổ chức Bảo vệ Di sản Văn hóa Thế giới ban đầu là một tổ chức do dân tạo ra, nhằm mục đích bảo vệ di sản văn hóa quý giá của thế giới, ngăn chặn thiệt hại tự nhiên hoặc nhân tạo, sau đó, dưới sự hỗ trợ và duy trì mạnh mẽ của chính phủ các nước, nó đã trở thành mộ tổ chức bán chính phủ, bán tư nhân rồi.”
“Cô Dương, tôi hiểu rồi, nói trắng ra, tổ chức này sinh ra chính là để đi ngược lại với những người đạo mộ… có phải không?” Bàng Tử hỏi.
“Không hoàn toàn, bắt những người trộm mộ là công việc của cảnh sát, càng nhiều hơn chính là chúng tôi hợp tác với các tổ chức khảo cổ ở các quốc gia khác nhau, khai quật, phát triển di sản văn hóa thế giới…” Shirley Dương bắt đầu giới thiệu chi tiết cho chúng tôi hiểu.,
“Vậy không phải là hợp pháp hóa trộm mộ sao?” Bàng Tử nhỏ giọng lầm bầm một câu.
“Anh Vương có câu hỏi gì không?" Shirley Dương không nghe rõ (cũng không biết thật sự cô ấy không nghe rõ hay là giả vờ).
“À, không có gì, ý tôi nói là nên làm đúng luật thôi, haha.” Bàng Tử cười ha hả vội vàng che giấu đi.
“Ừm, chú An, anh Hồ và anh Vương, với tài năng của mọi người không nên bị chôn vùi trong thương trường, lực lượng của cá nhân dù sao cũng có hạn. Tôi ở đây thay mặc cho chi nhánh Trung Quốc của tổ chức Bảo vệ Di sản Văn hóa Thế giới, chân thành mời các vị gia nhập!”
Sự chân thành của Shirley Dương không phải là giả vờ, những người có mặt ở đây đều là người sành sỏi, đương nhiên cũng có mắt nhìn. Tuy vậy, tôi không giỏi ứng phó với mấy tình huống như này, vì vậy đã nháy mắt ra hiệu với Hồ Bát Nhất để cậu ấy nói.
“Cô Dương, đầu tiên thì cảm ơn cô, cảm ơn sự tin tưởng của cô, chúng tôi cũng hết lòng ủng hộ đối với sứ mệnh của tổ chức. Nhưng chuyện này khá quan trọng, hãy cho chúng tôi một ít thời gian để suy nghĩ.”
Câu trả lời của Hồ Bát Nhất khá là hoàn chỉnh, đến cả Shirley Dương cũng không thể từ chối được.
“Đương nhiên rồi, vậy tôi xin phép cáo từ trước.” Shirley Dương vô cùng có phong độ gật đầu, đứng dậy đi ra, nhưng khi đến cửa thì chợt dừng lại: “Chú An, anh Hồ, anh Vương, tôi biết mọi người sở dĩ vào ngành nghề ‘đặc thù’ này cũng không hoàn toàn là vì lợi ích cá nhân, chúng tôi luôn tôn trọng mong muốn của mọi người và ra sức hỗ trợ trong phạm vi năng lực của tổ chức.”
“ y dô, lúc nãy tôi quên hỏi, cái vị trí cố vấn kia sẽ trả bao nhiêu tiền lương?” Sau khi Shirley Dương rời đi, Bàng Tử vỗ đùi như người vừa mới tỉnh ngủ, chán nản không thôi.
“Sư huynh, anh thấy thế nào?” Hồ Bát Nhất vừa nói với tôi vừa vươn tay kéo Bàng Tử đang định đuổi theo trở về trên ghế.
“Bát Nhất, cậu cũng biết mục đích của tôi là tìm lại di vật của sư môn, không có gì khác quan trọng hơn, nhưng có cơ cấu hỗ trợ của tổ chức bán chính thức, bán dân gian này cũng xem như là một sự lựa chọn tốt. Tôi thì sao cũng được."
“Bàng Tử, còn cậu nghĩ sao?” Hồ Bát Nhất chuyển sang hỏi Bàng Tử.
“Mặc dù tiền đồ có hạn, nhưng dù sao cũng là quân đội chính quy, chúng ta không thể lúc nào cũng đánh du kích, Hồ tư lệnh, chuyện này thì cậu cứ quyết định là được.” Bàng Tử đáp.