Ngồi trên bồ đoàn được kết bằng kim cương, hai tay kết thành ấn hoa sen, bắt đầu niệm thầm sáu chữ thần chú Đại Minh… ròng rã ba mươi ngày, ngoại trừ hoạt động ăn uống và vệ sinh cá nhân cần thiết ở bên ngoài ra, toàn bộ thời gian còn lại đều là ngồi bên trong tụng chú. Khi một vầng hào quang gần như vô hình hiện lên trên bức tượng, tôi mới âm thầm thở phào một hơi, sau đó tiến độ liền nhanh hơn, tầng Phật quang trên thần tôn càng ngày càng sáng, phạm vi bao phủ cũng càng ngày càng rộng…. Vào ngày thứ ba mươi sáu, vòng Định Tâm cùng khóa Đoạt Hồn đã được bao phủ bởi Phật quang đồng thời có phản ứng, mười tám tia Phật quang lớn phóng lên trên đỉnh rồi đảo ngược xuống bao trùm hết tĩnh thất; đồng thời sáu chữ Đại Minh chú trên khóa phát ra ánh sáng, quang ảnh của sáu chữ trong câu thần chú Tây Tạng om-ma-ni-pa-mi-moo từ ổ khóa hiện lên và được phóng đại, giống như thực.
Ở giữa sáu chữ thần chú, dường như có một làn khói xanh mờ nhạt bay lên, dần dần ngưng tụ thành hình người đó là Diệp Diệc Tâm, bất quá, dường như là chịu sự sợ hãi, hư ảnh của Diệp Diệc Tâm này nói thế nào cũng không chịu nhập vào thân thể trên mặt đất, thay vào đó là nghĩ về ổ khóa, biểu hiện trên khuôn mặt rất hoảng loạn, làm tôi cũng hoảng loạn theo, chỉ sợ pháp thuật phản phệ, linh hồn của cô ấy có trở lại hay không thì tôi không nói, nhưng tôi sẽ chịu cảnh mất đi linh hồn trước, đây là cái giá phải trả cho việc thi triển phép thuật.
“Mạc thất mạc vong, trở về nguyên bản của ngươi! Đốt!”
Tôi hét lớn một tiếng, hay tay kết thành Bất Động Căn Bản ấn, vòng Định Tâm biến thành mười tám tia Phật quang dần dần thắt chặt lại, cưỡng chế ép buộc linh hồn cô ấy tiến vào thân thể, cũng may cô nàng này bản tính ngoan ngoãn, nghe lời mà không kháng cự nhiều. Mà ngay lúc đó, tất cả ngọn đèn đồng thời mờ đi, chỉ còn lại tiếng thở dốc của tôi trong tĩnh thất.
“Chú An Lực Mãn—”
.......
“Đó là một hành trình vui vẻ nhất cũng là hành trình thương tâm nhất trong cuộc đời ta, từ đó về sau, tất cả thanh xuân và sinh mệnh của ta đều gắn liền với sa mạc rộng lớn…”
Tôi nhìn chằm chằm vào nữ sinh viên ngoan hiền trước mặt này, nhiều năm trước, cũng có một cô gái như vậy, vừa nghe đến việc tôi sẽ kể cho cô ấy nghe một câu chuyện xưa thì liền ngoan ngoãn ngồi trước mặt tôi, đợi tôi kể chuyện cho cô ấy…
Quỷ thành trên sa mạc chỉ tồn tại trong dã sử dân gian, những ghi chép sớm nhất được tìm thấy là vào thời nhà Minh, người đầu tiên nhìn thấy nó là một thương nhân người Ba Tư, lúc đó là vào buổi trưa, đoàn thương nhân Ba Tư đang nghỉ ngơi tại di chỉ của vương quốc Tây Dạ, có một người đồng nghiệp chợt ngẩng đầu lên, phát hiện có một tòa thành xuất hiện ở phía trước mấy dặm, phía trên có lá cờ đang bay phấp phới, binh lính thủ thành ở bên trên đi tới đi lui, ở cổng thành, hai hàng chiến sĩ đầy đủ vũ trang cầm mác vàng trong tay đứng hầu hai bên, nhìn xuyên qua cổng thành có thể nhìn thấy thấp thoáng bóng dáng lập lòe của người bên trong thành.
“Hải thị thận lâu!”*
(Vì thời tiết quá nóng nên gây ra hiện tượng phản xạ toàn phần và dẫn đến nhìn thấy ảo ảnh trên sa mạc)
Hầu như tất cả mọi người đều nghĩ như vậy, chỉ có thương nhân người Ba Tư kia là không nghĩ như thế, ông đã đi qua rất nhiều nơi trong nhiều năm qua, đối với phong thổ địa phương hiếm khi không biết, những binh lính đó chắc chắn là người Hán, nhưng những lá cờ, áo giáp trên người binh sĩ và vũ khí thì hoàn toàn khác biệt so với bây giờ, trong ấn tượng của ông, toàn bộ Tây Vực hầu như cũng không có thành phố nào tương tự như vậy.
Sự cẩn thận là tác phong của một thương nhân khiến ông ấy quyết định im lặng không nói gì, mà chỉ lặng lẽ vẽ lại hình dáng của thành thị và lá cờ. Khi ông ấy một lần nữa trở lại Trung Nguyên thì đã đưa bức tranh cho một vị chuyên gia để phân biệt, chuyên gia đó chỉ ra rõ ràng, phong cách kiến trúc của tòa thành thị đó hẳn là ở những năm đầu của triều đại nhà Đường, và các lá cờ kia cũng làm sáng tỏ điều này một chút, trên cây cờ nằm chính giữa tường thành bên trên có một chữ ‘Hầu’. Theo sách sử ghi chép, Đại tướng quân Đường triều Hầu Quân Tập từng dẫn đầu đội quân ba trăm ngàn người viễn chinh ở Tây Vực, con đường hành quân đúng lúc đi qua Tây Dạ, chỉ là không có một tòa thành nào như vậy được ghi trên sử sách, vị chuyên gia kia không đồng ý đối với sự phát hiện của thương nhân Ba Tư, trong sa mạc gặp được sự việc này, ngoại trừ hiện tượng Hải Thị Thận Lâu ra, cũng có thể là do ảo giác gây nên. Bởi vậy, lúc đó cũng chưa chú ý nhiều hơn.
Trong một nghìn năm sau, thỉnh thoảng có những đoàn thương nhân thậm chí là những tên cướp trong sa mạc đều thấy qua tòa thành này, có một nhóm cướp thậm chí còn thề thốt rằng một đội anh em của chúng đã từng đi vào tòa thành thị này, nhưng cho đến khi tòa thành biến mất vẫn chưa thấy đi ra, từ đó về sau, mọi người liền gọi nó là ‘Đại mạc quỷ thành’.