Cuộc khảo sát này thật đúng là để bọn họ phát hiện ra thành quả, bên trong thật sự là một ngôi mộ cổ, tuy không có cổ vật nào có giá trị nhưng trên cơ bản thì vẫn được bảo tồn hoàn hảo, chỉ là tôi có chút lo lắng, để bọn họ làm chuyện như vậy, thật khó để nói được cái giếng này còn có thể tiếp tục được duy trì hay không.
Sau ba ngày nghỉ ngơi ở thành Tây Dạ, chúng tôi chính thức tiến vào cuộc hành trình đi vào sa mạc đen, vừa có một trận bão đen thổi qua, giương mắt nhìn lên, chỉ nhìn thấy một khu vực lớn hình vảy cá tạo thành cồn cát, thực vật cũng càng ngày càng trở nên thưa thớt. Có lẽ ông trời thích trêu đùa con người, đi có vài ngày, cả đội lại chịu thêm một trận kinh hãi, vẫn là cô gái Diệp Diệc Tâm đó, một bước chân đạp hụt, suýt rơi vào một ngôi mộ đá bị cát vàng bao phủ.
Tuy nhiên, việc này khiến chúng tôi càng nâng cao cảnh giác hơn, theo phán đoán của đội trưởng Hồ, đây là một tòa mộ đá mới bị trộm cách đây không lâu, những tên trộm đã sử dụng thuốc nổ quân dụng, có khả năng còn nắm giữ súng ống trong tay. Tính khí mọt sách của Giáo sư Trần lại nổi lên, nói cái gì cũng phải đuổi kịp để ngăn chặn hành động vi phạm pháp luật của nhóm người đó.
Tôi và Hồ Bát Nhất đều không đồng ý, chúng tôi không ngu ngốc đến mức mang đỉnh đầu của mình đi đối cứng với Lang Nha Bổng, cuối cùng vẫn là vị Dương tiểu thư kia thỏa hiệp, nếu như không thể tìm thấy núi Trát Cách Lạp Mã, chúng tôi sẽ quay trở lại.
Lúc này, người có thể chất yếu nhất là Diệp Diệc Tâm đã rơi vào tình trạng mất nước cấp tính, thường hay phát sốt hôn mê, nên một số học sinh đội khảo cổ đều đồng ý quay trở lại, nhưng Shirley Dương đột nhiên lấy ra một tấm bản đồ, phía trên có đánh dấu lộ trình được vẽ bởi một nhóm khảo cổ người nước ngoài tiến vào sa mạc đen mấy chục năm trước, điều này khiến cho người lúc đầu muốn rút lui là đội trưởng Hồ lại quyết tâm đi tiếp.
“Cái gì mà đội khảo cổ chứ, là tổ hợp một đám cường đạo thêm những kẻ lừa đảo mà thôi.” Tôi giận dữ phun ra ra một ngụm nước bọt.
“Chú biết bọn họ ư?” Shirley Dương hỏi tôi.
“Không biết.” Tôi lạnh lùng trả lời rồi nhảy lên con lạc đà của mình.
Đội trưởng Hồ không hổ là người trong quân đội, có khả năng đọc bản đồ một cách đáng kinh ngạc, cho dù tôi cố tình đi chệch hướng vài lần, hắn đều có thể phát hiện kịp thời và điều chỉnh lại. Haiz! Sống chết do trời, phú quý tùy mệnh! Lời này xem ra không phải giả, tôi chỉ có thể thuận theo bản đồ mà đi tiếp thôi.
“Là núi Trát Cách Lạp Mã!” Nhìn theo hướng ngón tay của Shirley Dương, ở chân trời phía xa có một đường đen nhấp nhô.
Tục ngữ nói ‘Vọng sơn bào tử mã’*, đợi đến khi chúng tôi đến chân núi đó, lạc đà không chỉ bị kiệt sức, người cũng sẽ mệt mỏi gần như mất nước, Diệp Diệc Tâm mười phần trực tiếp ngất đi.
*Mắt thấy núi ngay trước mặt nhưng thực tế lại cách rất xa
"Quay lại đi, chúng ta phải chịu trách nhiệm với tính mạng của cô Diệp, bên trong thung lũng đó là nơi mà Hồ Đại nguyền rủa, sau khi vào sẽ không có cái kết yên ổn.” Tôi tận tình khuyên bảo và khuyến cáo bọn họ, tôi thật sự không hy vọng bọn họ giẫm lên vết xe đổ của tôi.
“Không được!” Shirley Dương và giáo sư Trần đều kiên quyết như nhau.
“Đã vào ngọn núi bảo bối này, sao có thể tay không trở về được!” Tên mập Bàng Tử làm bộ dáng thơ văn nói.
“Muốn đi tùy các người, đánh chết tôi cũng không đi, tôi chờ các người ở ngoài cốc.” Tôi khí thế hỏi Diệp Diệc Tâm có muốn ở lại cùng một chỗ với tôi không, nhưng cô ấy kiên quyết yêu cầu đồng hành một cách bất thường, bọn người giáo sư Trần không ngăn cản, tôi càng không có sức lực để ràng buộc.
Nhìn xem lần lượt từng người theo thứ tự đi vào sơn cốc, trong lòng tôi tràn đầy bi ai, có vài người e rằng sẽ không gặp lại nữa.
“Đợi đã, cô Diệp.” Tôi chợt nhớ ra một việc, gọi Diệp Diệc Tâm đang ở cuối hàng lại.
“Cho cô.” Tôi lấy từ trong ngực ra một mặt dây chuyền màu vàng tím, đây là pháp khí của Mật tông, gọi là Thủ Hồn Tỏa, phía trên ổ khóa vàng tím có khắc sáu chữ thần chú Đại Minh: Om, Ma, Ni, Pa, Mi, Moo và chín bộ xương thu nhỏ được khảm xung quanh khóa, nghe nói là nó được làm từ xương đầu của chín vị cao tăng đắc đạo, mà sợi dây chuyền thì dùng ba mươi sáu khỏa xương người xuyên thành tràng hạt, bên trên khắc chi chít những câu thần chú dày đặc, cũng không biết khắc lên như thế nào.
“Đây là gì vậy?” Diệp Diệc Tâm tò mò vuốt ve.
“Đây là Thủ Hồn Tỏa, để giữ bình an.” Tôi không giải thích nhiều, nếu như khóa hộ hồn này treo trên thân người tu đạo, uy lực to lớn không thể nào tưởng tượng nổi, nhưng người bình thường như Diệp Diệc Tâm, có thể bảo trụ hồn phách không bị mất đi thì tôi đã hài lòng rồi, tôi đã gia tăng thêm bí thuật lên ổ khóa, chỉ cần Diệp Diệc Tâm đeo nó vào thì sẽ không cởi ra được nữa, tôi có thể lợi dụng một pháp khí khác để cảm ứng được vị trí của nó.
“Cảm ơn chú An Lực Mãn ạ!” Diệp Diệc Tâm đeo nó vào như ý tôi nói.