“Ồ, tất cả mọi người đều là bạn bè, tôi có gặp họ ở Đông Tứ vào mấy ngày trước, chỉ là không biết bây giờ họ có ở nhà không. Hay là như vầy, tôi đi hỏi thăm bạn bè một chút, ông tên là gì thế?” Nghe tôi nói là bạn của Giáo sư Trần, Đại Kim Nha lập tức lộ ra chút thông tin, nhưng nói chung vẫn rất cẩn thận.
Ông?? Tôi có chút buồn bực, tôi chỉ mới năm mươi chưaa đến nỗi già mà.
“Ông chủ, cậu cứ nói có một người tên là An Lực Mãn, từ Tân Cương đến tìm ông ấy.”
“Yên tâm, ngày mai ông qua sớm, chắc chắn sẽ có tin tức.”
“Cảm ơn nhé!”
Tôi nói một tiếng cảm ơn rồi kéo Diệp Diệc Tâm rời đi.
Theo ý tứ của Diệp Diệc Tâm, muốn kéo tôi đi dạo các nơi xung quanh, nói gì thì cũng đã tới thủ đô một chuyến phải không? Nhưng tôi thực sự không có tâm trạng, không phải tôi thiếu tiền, mấy chục năm qua tôi đã tiết kiệm được không ít, trên sa mạc chạy ngược chạy xuôi, trên eo cũng có vài kiện hàng cứng, không cần lo vấn đề đó.
Mấy chục năm qua, sự giao phó của sư phụ và ông A Phàm Đề giống như một tảng đá đè nặng trong lòng. Tôi vốn cho rằng đời này không còn hy vọng gì nữa, nhưng đột nhiên xuất hiện mấy vị Mạc Kim Giáo Úy trạm chán nhau, giếng cổ gợn sóng không ngủ yên được nữa.
Sáng sớm hôm sau, tôi và Diệp Diệc Tâm đến chợ đồ cổ Phan Gia Viên, nhưng hơi sớm, Đại Kim Nha vẫn chưa đến, chúng tôi đành phải đi dạo các quầy hàng, cho thời gian qua nhanh.
“Ôi, hai người đến sớm thế, thật ngại quá!” Mãi đến chín giờ thì Đại Kim Nha mới xuất hiện.
“Kim Nha, tôi đến đây nghe câu trả lời của cậu.” Nhập gia tùy tục, nhờ người giúp đỡ thì người đó chính là ông chủ.
“ y-dô, chú An, ông như vậy làm tôi tổn thọ đấy, vừa hay có hai vị ở nhà, chúng ta mau đi thôi.”
Đại Kim Nha trông rất chân thành, nhắn nhủ vài câu với người bên cạnh xong liền dẫn chúng tôi đi.
Mấy chục năm không đến Bắc Kinh, xe lửa tôi đã gặp qua, mặc dù bây giờ nhà ga và xe lửa đều trở nên hiện đại hơn, chúng tôi cũng không xa lạ gì, nhưng lần đầu tiên nhìn thấy tàu điện ngầm, tôi còn tưởng Hồ Bát Nhất sống trong địa đạo đấy.
Trong một con hẻm ở vườn táo, chúng tôi rẽ đông rẽ tây tìm đến một khoảng sân nhỏ, Đại Kim Nha đẩy cửa sân và mời chúng tôi vào.
“Là sống ở đây ư?” Tôi hơi khó tin nhìn cái sân này, tổng cộng có ba ngôi nhà, có hai chiếc xe đạp cũ nát bên bệ cửa sổ, giữa sân có một gốc cây, có một bệ đá, trên đó có bày ra một bộ ấm trà Tử Sa nhìn có chút đẹp mắt, vài cái bàn, ghế bày bên cạnh. Có một số đồ vật ngổn ngang chất đống dựa vào tường, không khác gì một tạp viện lớn trước giải phóng.
“Ừm, là chỗ này…hai vị chủ nơi này luôn sống giản dị.” Đại Kim Nha ho khan một tiếng.
“Hồ gia, Vương gia, có khách đến!” Cậu ta hô lên một tiếng
“Đến liền, đến liền, người nào khoa trương quá vậy, còn làm phiền Kim Nha dẫn đường.”
Không sai, giọng nói trong nhà kia chính là tên Vương Bàn Tử đáng ghét đó. Đang nói chuyện thì cửa mở ra.
“Đây không phải là An… có maaa…”
Bàn Tử vừa thò đầu ra liền sượt một tiếng nhảy lùi lại, tốc độ nhanh chóng làm người khác kinh ngạc.
“Làm sao thế? Ngay cả có một con ma thật cũng không làm cho Vương tư lệnh của chúng ta sợ đến như vậy chứ!” Giọng nói chế giễu của Hồ Bát Nhất vang lên từ trong phòng.
“Ơ? Chú An, đây là…”
Khi Hồ Bát Nhất đột nhiên nhìn thấy Diệp Diệc Tâm sau lưng tôi thì sắc mặt cũng kinh sợ trắng bệch, nhưng cũng không đến nỗi quá khiếp sợ như Bàn Tử.
“Đừng căng thẳng, cô Diệp vốn dĩ không có chết.” Tôi hơi buồn cười, làm đổ đấu cũng sợ việc này ư.
“Làm sao có thể? Lúc ấy chúng tôi rõ ràng là…” Bàng Tử lộ mặt ra từ sau vai Hồ Bát Nhất, tròng mắt đảo quanh tán loạn, cũng không biết suy nghĩ gì.
“Lúc ấy thế nào? Các người thật sự xác định cô ấy đã chết?”
“Cái này…ngược lại…không chắc chắn lắm.”
Trên mặt hai người lộ ra vẻ xấu hổ.
“Đội trưởng Hồ, dưới tình huống lúc đó thì các anh không có gì sai cả.” Đứa nhỏ Diệp Diệc Tâm này rốt cuộc vẫn mềm lòng, vội vàng an ủi bọn hắn.
“Ấy, nhanh vào ngồi đi nào.”
Đến cùng thì đầu óc của Hồ Bát Nhất xoay chuyển nhanh, nhanh chóng đưa chúng tôi vào nhà ngồi, bận rộn bưng trà rót nước, chuyển qua chủ đề mới vừa nãy.
“Hai vị ‘lãnh đạo’ sống trong hoàn cảnh quá gian khổ rồi.” Tôi đánh giá xung quanh, cố ý nghiến răng nhấn mạnh hai từ ‘lãnh đạo’.
“Ừm… lo trước cái lo của thiên hạ, sau thiên hạ thì…” Bàn Tử còn muốn tiếp tục dẫn dắt câu chuyện nhưng bị Hồ Bát Nhất ngăn lại.
“Chú An, lúc đó… cũng là việc bất đắc dĩ, chú đừng trách. Lần này chú đến đây chắc hẳn có chuyện gì phải không?”
Hồ Bát Nhất khéo léo chuyển hướng câu chuyện, ngược lại hỏi mục đích của chúng tôi đến đây.