“Bát Nhất, cậu và Bàng Tử dựa theo những vị trí này mà đem chôn mấy lệnh bài này xuống, nhỡ kỹ, vị trí không được có sai lầm.” Tôi lấy ra sáu tấm lệnh bài làm bằng gỗ đào, đây là Lục Đinh Lục Giáp nhiếp ngự lệnh, là mượn sức mạnh của Lục Đinh Lục Giáp để chấn trụ quỷ thần. Bởi vì nguyên nhân do chất liệu được sử dụng trong một thời gian ngắn, nhưng nó có thể đảm bảo trong quá trình khảo sát công việc, sẽ không phát sinh một chút chuyện ngoài ý muốn.
Nhất nguyên sơ thủy, dựng hóa âm dương, huyền học Trung Quốc gần như không thể tách rời âm dương ngũ hành. Sau khi Hồ Bát Nhất và Bàng Tử rời đi, tôi cũng tìm kiếm xung quanh gần thung lũng. Quả nhiên không sai, tại vị trí tôi dự kiến, tôi phát hiện một dấu vết khai quật, ở đó còn một số mảnh long cốt, nhất định là do người dân lúc hái thuốc đã vô tình phá hỏng. Ngay sau đó, Hồ Bát Nhất và Bàng Tử lần lượt đào ra được bảy tấm long cốt hoàn chỉnh, và vị trí của chúng phù hợp với vị trí của ‘Phục Hy bát quái’. Cũng giống như long cốt trong tay của Giáo sư Tôn, trên những long cốt này đều được khắc một số phù chú thời viễn cổ. Tôi có thể cảm nhận được rõ ràng linh lực lưu chuyển, thực sự là đồ tốt nha, tôi thuận tay lấy bảy tấm long cốt này nhét vào túi Càn Khôn.
“Ở đây này!”
Cách đó không xa, nghiên cứu sinh tên Lâm Hậu Chiếu hưng phấn vẫy tay, như thể đã phát hiện cái gì đó, tôi và Hồ Bát Nhất cùng với Bàng Tử lập tức đi đến.
Đây rõ ràng là một thông đạo bằng đá xanh, ở trước mặt Lâm Hậu Chiếu, đã có một nơi chừng một mét được dọn sạch, lộ ra mặt đất bằng đá xanh. Lối đi này cách mặt đất khoảng một thước, cỏ dại che kín ở phía trên và tình cờ được phát hiện ra. Mấy người Lâm Hậu Chiếu dùng thanh sắt làm phi tiêu để ném. Không nghĩ đến, khi ném đến đó lại bị bắn ngược ra ngoài, mới phát hiện được chất đất khác thường..
Con đường thông đạo này rất dài, từ cửa của thung lũng hướng về phía trung tâm rừng cây, dựa vào lực lượng của mấy người chúng tôi căn bản không đủ để hoàn thành công việc này, cũng may lệ khí của thung lũng đã bị tôi dùng bùa chú tạm thời áp chế lại, sau nhiều lần thuyết phục thì rốt cuộc cũng có một số người dân miền núi đã dám xuống thung lũng để giúp đỡ. Mặc dù vậy, cũng phải mất một tuần để khai thông lối đi này.
Cánh rừng ở trung tâm thung lũng thật sự quá rậm rạp, lại thêm bụi cây và gốc rễ xoắn vào nhau, thực sự giống như lô cốt, chúng tôi đương nhiên sẽ không ngu ngốc đến nỗi chặt cây, ngay cả khi không bàn đến việc liên quan đến pháp luật. Những cây cổ thụ ngàn năm tuổi này cũng không phải là thứ để chúng tôi có thể tùy tiện chặt, chúng tôi chỉ thông một con đường ra thôi.
Ở cuối lối đi này là nằm ở trung tâm gò đất của khu rừng, trải qua trăm ngàn năm lắng đọng đã không nhìn ra được hình dạng ban đầu nữa. Tuy nhiên, nhìn dáng vẻ của gò đất càng giống như một tế đàn, nhóm dân công đã đào ra thềm đá, bàn thờ, thậm chí hàng rào bốn phía xung quanh…
Đây là một tế đàn có chút đơn sơ, ở chính giữa có một cái cửa đá thông xuống mặt đất. Do đã lâu đời nên không ít vị trí đã rách nát không chịu nổi. Hai bên trái phải của tế đàn có một bức tượng đắp, đó là hai con nhện khổng lồ, tám chân bốn mắt, hai chiếc răng nanh dài khoảng ba thước nhô ra khỏi môi.
“Nhện độc răng quỷ, theo ‘Sơn Hải Kinh’ thì loài vật này tính tình tàn nhẫn, thích ăn thịt người.” Giáo sư Tôn quả nhiên là nhà bác học, lại có thể nhận ra loài quái vật này. Tuy nhiên, kể từ thời nhà Chu đến nay thì loài hung vật này rất ít khi xuất hiện trong các lễ tế hoặc lăng mộ. Lấy phong cách của tế đàn này, hẳn là trước thời nhà Chu, ước chừng vào khoảng thời nhà Thương, dân tộc thiểu số ở phía tây nam dùng vào việc thờ thần bảo hộ (vật tổ).
Chỉ là, chưa từng nghe nói tới vật tổ của bộ lạc nào là nhện độc răng quỷ cả, loại quái vật này được ghi lại trong ‘Sơn Hải Kinh’ dù sao cũng chỉ tồn tại trong truyền thuyết, cho đến bây giờ nó vẫn chưa được tìm thấy chính thức trong lịch sử.
“Có lẽ đây chỉ là một biểu tượng.” Bàng Tử xem thường nói.
Thật vậy, ‘Sơn Hải Kinh’ là một câu chuyện thần thoại cổ xưa trong dân gian, người hiện đại đã không còn coi trọng nó nữa.
“Cậu cho rằng tổ tiên của con người rảnh rỗi không có việc gì, huyễn hoặc ra mấy con quái vật một chút để tự đến dọa mình sao?” Trong giọng nói của Trương Xương Cát lộ ra một tia khinh thường, Bàng Tử tức muốn lộn ngược, lập tức muốn xông lên.
“Bàng Tử, cậu so đo với một đứa bé làm gì.” Hồ Bát Nhất giữ Bàng Tử lại.
“Xương Cát, những gì mà cậu Vương nói không hoàn toàn là sự suy đoán, cho đến ngày nay, không có bằng chứng nào chứng minh tính chính xác của ‘Sơn Hải Kinh’ cả.” Giáo sư Tôn nói.
“‘Đúng vậy, thực tiễn là tiêu chuẩn duy nhất để kiểm nghiệm chân lý, chúng ta vào xem một chút đi.” Bàng Tử cầm một cái xẻng công binh lên và chuẩn bị mở cánh cửa đá kia.
“Đợi đã, đừng cử động.”