“Biện pháp để đi qua, chính là tiến năm lui một, tức là đi năm bước về phía trước, lùi một bước về phía sau, đừng để bị lừa bởi những thứ mình nhìn thấy.” Thấy Bàng Tử mấp máy môi, tôi vội vàng kết thúc, thằng nhóc này thật nóng tính, câu nói tục này là học được từ Hồ Bát Nhất.
Hội tắc bất nan, biết đi như thế nào rồi mọi việc dễ dàng hơn, chúng tôi nhanh chóng vượt qua hành lang. Đến trước cánh cửa đá, cánh cửa này không có khóa cũng không có bất cứ phù văn nào, chỉ là trên cửa treo một chiếc ngọc bội và một thanh kiếm ngắn có độ dài khoảng một thước với ánh sáng mờ ảo.
Sống ở Tân Cương nhiều năm, cái nhìn đánh giá của tôi đối với mỹ ngọc là hạng nhất đấy, mặc dù chưa chạm vào nó, tôi dám khẳng định rằng nó được chạm khắc từ một miếng ngọc bích Hetian, bên trên có thể lờ mờ thấy được rất nhiều văn tự. Mà thanh bảo kiếm kia cũng không dễ phán đoán, mặc dù có khí lạnh tỏa ra, ánh sáng chuyển động, thật sự đến cũng cũng không đoán ra được chất liệu của nó.
“Đừng nhúc nhích.”
Bàng Tử ở bên cạnh không kiên nhẫn, vươn tay định gỡ xuống, tôi không kịp ngăn cản đã phát sinh biến cố lớn. Chỉ nghe bên tai là một âm thanh của các kim loại va chạm vào nhau, một hình bóng của thanh kiếm giống như một đỉnh núi đang bay lại hướng về phía chúng tôi, dù khoảng cách rất xa nhưng đã cảm thấy đau đớn như dao cắt trên mặt…
“Lui!”
Tôi hét lớn một tiếng rồi kéo Diệp Diệc Tâm quay người bỏ chạy, Hồ Bát Nhất cũng kéo theo Bàng Tử quay lại chạy theo. Cũng may hình bóng của thanh kiếm dường như có linh tính, chỉ là muốn đuổi chúng tôi đi mà thôi, qua một lúc, bên trong đường hầm sóng yên biển lặng giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
“Là ảo giác sao?”
Bàng Tử nghi ngờ nhìn bảo kiếm đã khôi phục lại hình dáng ban đầu.
“Ảo giác? Thằng nhóc ngươi có lý đấy, đi lên cảm thụ thử, nhưng mà lần này đừng chạy trốn.”
Tôi hận không thể lấy cái xẻng công binh đập vào đầu cậu ta một cái. May mắn thanh kiếm này có linh tính, chỉ là cảnh cáo chúng tôi một chút mà thôi, nếu như hành động thiếu suy nghĩ thì chỉ sợ sẽ không may mắn như thế nữa.
“Chú An, thanh kiếm này treo trên cửa, nếu không lấy nó ra thì chúng ta không thể nào vào được ạ!” Hồ Bát Nhất hơi lo lắng, ngược lại thì lần này Bàng TửBàng không nói tiếng nào, chỉ luôn nhìn chằm chằm vào cây kiếm ngắn kia, xem như mình gặp may.
“Đừng vội, để ta suy nghĩ đã.”
Tôi xua xua tay cho mọi người bớt lo lắng.
Vừa rồi trong nháy mắt, thanh đoản kiếm này không chỉ mang lại một cảm giác tiêu điều, tôi mơ hồ cảm giác như nó đang gọi tôi, như kiểu… thân cận không giải thích được. Ở trong đạo gia, chỉ có pháp khí trong môn phái mới là nguyên nhân thôi thúc dẫn dắt, khi gặp được người trong môn phái thì mới sinh ra loại cảm giác này. Đương nhiên thì điều kiện tiên quyết là nhất định phải có một pháp khí linh tính và một người có tu vi nhất định.
Thanh đoản kiếm này chắc chắn không phải pháp khí của Phù Lục Tông chúng tôi, chẳng lẽ... chẳng lẽ là của tiền bối Kiếm Tông để lại ư! Nhưng tôi chưa từng nghe nói có vị tổ sư Từ Phúc như vậy trong phái Mao Sơn! (Phái Mao Sơn từ thời Tam Mao Chân Quân của nhà Hán đến nay mới có lịch sử để xem xét lại, Từ Phúc là một nhân vật trước thời Tần, việc ông ta không được đưa vào tư liệu lịch sử của phái Mao Sơn là việc bình thường)
“Sư phụ, có biện pháp rồi ư?”
Diệp Diệc Tâm đứng ở bên cạnh lay tôi.
“A… ừ, các ngươi cứ lùi về sau trước một chút đi.”
Tôi tỉnh lại từ trong suy nghĩ của mình, bảo bọn họ lùi lại một chút. Mặc dù Phù Lục Tông không giỏi về việc luyện kiếm, nhưng phương pháp thu thập pháp khí nói chung cũng không tệ, huống hồ là một thanh phi kiếm không có chủ nhân.
Tôi lấy một thanh pháp kiếm từ trong túi Càn Khôn ra, đây cũng được xem là bảo vật bí mật của Phù Lục Tông, nó được làm bằng gỗ đào ngàn năm tuổi, cũng không biết đã truyền qua bao nhiêu đời rồi, thân kiếm đã chuyển sang màu đỏ sậm.
“ m tinh chân cực, thu nhiếp tam quang.” Chân tôi đạp thất tinh, thanh pháp kiếm vẽ ra một hình Thái Cực trên không trung, bao phủ thanh bảo kiếm lại, tôi hét “Đi!” Một tia sáng màu xanh lam từ mũi pháp kiếm bắn thẳng đến thanh bảo kiếm. Vốn dĩ thanh bảo kiếm có hình bóng lờ mờ thì ngay lập tức mất đi ánh sáng, hiện ra hình dáng ban đầu là một thanh kiếm ngắn toàn thân trong suốt dài khoảng hai mét rưỡi.
“Kiếm Thiên Độn!”
Sờ vào hai chữ triện trên chuôi kiếm, tôi kích động khó mà kiềm chế được.
“Sư phụ, thầy cũng biết văn tự cổ ư?” Diệp Diệc Tâm tò mò hỏi.
“Thầy chỉ biết hai chữ này thôi.” Khuôn mặt già nua của tôi đỏ bừng lên, giải thích: “Nguồn gốc của kiếm Thiên Độn là được truyền từ Kiếm Tông, hai chữ ‘Thiên Độn’ này được ghi chép lại rất nhiều trong trong điển tịch của Mao Sơn cho nên ta biết. Bàng Tử, phiền cậu mang viên ngọc bích đó lại cho tôi nhé.”