• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đó là cái gì vậy?”

Sáng sớm hôm sau, mặc dù trời vẫn là một mảnh màu vàng, nhưng rõ ràng sức gió đã yếu đi, tôi và ông A Phàm Đề rũ sạch hết cát trên người xuống rồi rũ cả cát đọng trên người A Tư Lệ, bỗng nhiên, A Tư Lệ chỉ về đằng trước và hô lên.

Chúng tôi nhìn theo hướng ngón tay chỉ, có một hình bóng to lớn đang chạy về phía chúng tôi.

“Là lạc đà.” A Phàm Đề sắc mặt nghiêm túc, thường thì những con lạc đà hoang dã sẽ không đến gần con người, chỉ có những con lạc đà nhà chung sống cùng người thì mới có cảm giác thân thiết với con người. Chắc chắn con lạc đà đang chạy tới này được nuôi trong nhà, ở trên lưng của nó còn cõng một người. Đợi đến khi con lạc đà chạy đến gần, chúng tôi giữ lại dây cương rồi đỡ người ở trên lưng lạc đà xuống, người đàn ông này cũng có một chút thông minh - dùng dây thừng buộc cố định bản thân trên lưng lạc đà, bất quá, có thể sống sót trong trận bão cát tối qua phải nói đúng là may mắn của anh ta.

“Không sao đâu, bị hoảng sợ thôi, cho cậu ấy uống chút nước thì sẽ tỉnh ngay.” A Phàm Đề nhìn đôi môi bị nứt nẻ của người đàn ông, rồi lật anh ta lại.

“Cảm…ơn!”

Được bù nước nên người này nhanh chóng tỉnh lại, đầu óc vẫn còn minh mẫn. Đây là một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi, có một bộ râu quai nón trông rất dũng mãnh, mà đôi mắt cũng thể hiện sự lõi đời và khôn khéo.

“Anh là ai? Sao lại đến bên trong sa mạc đen này?” A Phàm Đề dựa vào lạc đà hỏi, sau khi trải qua trận bão cát này, cơ thể của ông ấy ngày càng lộ ra vẻ suy yếu dần.

“Tôi… tôi là nhân viên đến từ đoàn thám hiểm khoa học ở Anh quốc, tối qua gặp một trận bão cát nên thất lạc với đoàn đội. Lão tiên sinh, cảm ơn ông đã cứu tôi.” Râu Đen vô cùng biết ơn trả lời.

“Hồ Đại nói, đừng bỏ rơi bất kỳ người nào cần trợ giúp.” A Phàm Đề trầm tĩnh nói: “Cậu có thể tự mình trở về không?”

“E rằng không được rồi, lão tiên sinh, nếu như có thể, vui lòng giúp tôi trở về nhé.” Khuôn mặt của Râu Đen tràn đầy trông chờ: “Tôi… tôi có thể đưa ngài thật nhiều tiền!”

“Cậu nghĩ tôi là người như thế nào hả?” A Phàm Đề tức giận đến mức râu ria dựng cả râu ria, giúp cậu là ý của Hồ Đại mà cũng là Hồ Đại muốn giúp cậu.”

“Đúng, đúng, là ý định của Hồ Đại.”

Râu Đen lộ ra dáng vẻ khá là láu cá, trong lúc nhất thời chúng tôi cũng quên hỏi tên của ông ấy nên kể từ đó cũng gọi ông ấy là Râu Đen.

Bãi cát tối hôm qua nhìn trông có vẻ dữ dội, nhưng thực chất cũng không tính là gì, dựa theo những gì Râu Đen nói, nhóm thám hiểm cũng đi về phương hướng di chỉ của thành Tây Dạ, nhưng người dẫn đường của bọn họ rõ ràng không bằng A Phàm Đề, chúng tôi tiến vào thành Tây Dạ là vào buổi trưa nhưng bọn họ đã đến đây vào lúc chiều tối.

“Lão tiên sinh, cảm ơn ông đã cứu đoàn viên của chúng tôi.” Trưởng đoàn là một người nước Anh, ông ấy thông thạo tiếng Trung Quốc, thân hình cao gầy, đeo cặp kính mắt đồi mồi, lúc nói chuyện bộ ria mép khô vàng cứ nhếch lên trông khá là buồn cười.

“Đây là ý chỉ của Hồ Đại.” A Phàm Đề nhàn nhạt đáp lại.

Vào thời điểm đó, người nước ngoài tạo cho chúng tôi một ấn tượng rất xấu, mục đích của bọn họ đến Trung Quốc chính là cướp đoạt và không từ thủ đoạn nào để cướp đoạt, mười người trước mắt này dường như cũng không giống người tốt. Bốn người Anh kia vừa tiến vào thành Tây Dạ hết nhìn đông rồi nhìn tây giống như một tên trộm đột nhập vào ngôi nhà trống. Sáu người Trung Quốc bao gồm cả Râu Đen đều mang dáng vẻ lén la lén lút, theo dõi những người nước Anh cũng như theo dõi chúng tôi.

Nước Tây Dạ là một quốc gia nhỏ ở phía nam Con Đường Tơ Lụa, còn được gọi là Cát Trôi. Kinh tế chủ yếu là du mục, bất động sản là ngọc thạch. Vào thời kỳ đầu Đông Hán, bị Sa Xa (một huyện ở Tân Cương, Trung Quốc) tiêu diệt, cuối thời Đông Hán sát nhập vào Sơ Lặc (một huyện của địa khu Kashgar, khu tự trị Tây Tạng, Trung Quốc). Trong triều đại Bắc Ngụy, tên nước được đổi thành ‘Tất Cư Bán’, thời Đường thì gọi là ‘Chu Cư’. Khi đại quân của Hầu Quân Tập đang viễn chinh phía Tây, vua Chu Cư đầu hàng cả nước, được sự ủng hộ của nhà Đường, lực lượng quốc gia rất phát triển, từng xâm chiếm nước Taxkorgan trên cao nguyên Pamir. Quốc gia Đức Nhược và Y Nại sau đó suy yếu, hoàng tộc xa hoa dâm dật, theo truyền thuyết, Hồ Đại trong cơn thịnh nộ đã giáng xuống một cơn bão đen nhấn chìm tất cả các vương quốc nhỏ trên vùng đất này dưới cát, sa mạc này được người thế hệ sau gọi là ‘Thần phạt chi địa’, cũng là Sa Mạc Đen, nhưng cụ thể là triều đại nào thì lời nói của con người khá rối ren, không biết nên nghe theo ai.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK