“Tiếp tục đi.” Tôi lườm bọn họ một cái, ngắt ngang làm quái gì?
“Bạch Khởi không chỉ là một danh tướng mà còn là tông chủ của Vu Môn vào thời điểm đó, sau khi ông ấy chết, sát khí không tiêu tan, bị một thủ lĩnh Đạo giáo lúc bấy giờ là Từ Phúc dùng Thiên Tỏa Ma Đại Trận trấn áp lại. Về sau, sau khi Tần Thủy Hoàng chết, để trấn áp linh hồn của những người lính này, ngoài hàng trăm nghìn tượng binh mã nung bằng gốm ra thì cũng đem mộ Bạch Khởi dựng ở trong nhãn huyệt nơi đây, lợi dụng sát khí của ông ấy để canh giữ ngôi mộ của Tần Vương vĩnh viễn. Haiz! Bạch Khởi thật cũng thật là đáng thương.” Dù sao cũng là một cô gái, nói một lát vậy mà cũng làm cho bản thân xúc động.
“Đứa trẻ này cũng thật là tốt bụng, thực sự rơi nước mắt khi nhìn Tam Quốc và lo lắng thay cho người xưa.” Tôi lắc đầu không nói gì.
“Được rồi, cô Diệp, cô trực tiếp nói cho chúng tôi biết, ở trên có ghi biện pháp nào để rời khỏi nơi này không.” Bàng Tử nói chuyện vẫn luôn đi thẳng vào vấn đề.
“Có. Các tượng binh mã làm bằng người thật ở bên ngoài, nhiệm vụ chính của họ là bảo vệ ngôi thần điện này. Ở một mức độ nào đó, họ không giống như những cương thi hoàn toàn bị mất đi linh hồn, có thể nói rằng những binh lính kia đều có linh hồn nhưng linh hồn của bọn họ bị trấn áp lại, vốn dĩ không thể rời khỏi nơi đây. Vật trấn giữ nằm ngay bên trong mộ của Bạch Khởi, chỉ cần phá hủy nó, những linh hồn này sẽ đi đầu thai chuyển thế, và cũng sẽ không còn là mối đe dọa đối với chúng ta nữa.”
“Nói cách khác, chúng ta nhất định phải đi xuống dưới đúng không?” Hồ Bát Nhất nhìn thoáng qua tấm bia đồng rồi nói: “Chúng ta từ nơi nào đi xuống đây?”
“Là ở ngay đây nè.” Không biết Diệp Diệc Tâm làm gì mà loay hoay trên tấm bia mấy lần, dưới bệ của tấm bia phát ra một âm thanh trầm đục như sấm rền, toàn bộ tấm bia đồng đã bị dịch chuyển sang một bên, để lộ ra một đường hầm.
“Đi xuống thôi.”
Chúng tôi đợi một lúc, cảm nhận được một làn không khí tươi mát từ đường hầm tỏa ra, điều này nói rõ sự thông gió dưới mặt đất tốt hơn nhiều so với sảnh đồng bên ngoài. Hồ Bát Nhất cầm xẻng công binh trong tay dẫn đầu đi trước, Bàng Tử cầm khẩu súng trường đi theo phía sau, tôi và Diệp Diệc Tâm đi ở cuối cùng.
Sau khi đôi chân chúng tôi bước xuống bậc cuối cùng của cầu thang mới phát hiện đèn pin mắt sói trong tay mình lại vô dụng, trước mặt là một hành lang gần giống với hành lang mà chúng tôi phát hiện trong mộ thất đầu tiên. Trên vách tường hai bên phân bố mấy chục ngọn đèn chưa đốt lên, cuối hành lang là một cái cửa đá, chỉ là lờ mờ nhìn không rõ lắm.
“Gay go rồi.” Tay tôi vừa luồn vào túi mới nhớ ra rằng, lúc ở con đường hành lang trên kia đã không lấy lại quả bóng dùng để dò đường.
“Chú An, chú đang tìm cái này phải không?” Bàng Tử giống như có ảo thuật lấy hai quả bóng thể dục từ trong túi ra, chính là hai quả bóng của tôi, không biết thằng nhóc này nhặt được từ lúc nào, cũng làm phiền nhóc này nhớ kỹ vậy, ấn tượng của tôi đối với Bàng Tử đã tốt lên rất nhiều.
Hành lang này khác với hành lang phía trên, trên mặt đất được lát bằng một hàng gạch đơn lẻ. Để đảm bảo an toàn, tôi dùng hai quả bóng lăn ở hai bên về phía trước, trong hành lang không có chút động tĩnh nào, xem ra không có cạm bẫy gì cả, chúng tôi an tâm tiến về phía trước.
Nhưng thật kỳ lạ, đi được một lúc lâu, chợt ngẩng đầu lên thì phát hiện cầu thang phía trước khá đỗi quen thuộc, mà xoay người lại thì cánh cửa đá vẫn ở phía trước, chúng tôi lại quay về lần nữa.
“Thang Huyền Hồn!” Hồ Bát Nhất và Bàng Tử nhìn nhau.
“Không phải thang Huyền Hồn.” Tôi cẩn thận quan sát con đường hành lang. Tôi nghe Hồ Bát Nhất kể về thang Huyền Hồn, cậu ấy và Bàng Tử đã gặp qua trong một lần đổ đấu. Thang Huyền Hồn thực chất là lợi dụng thị giác của con người để dễ nảy sinh ra sai sót, khiến cho họ không thể tìm được phương hướng chính xác. Điều đó chỉ thích hợp khi trong không gian hẹp mà ngắn như cầu thang. Mặc dù hiệu quả của hành lang này tương tự như thang Huyền Hồn, nhưng yêu cầu về mặt kỹ thuật cao hơn nhiều.
“Đây là thuật kỳ môn độn ảnh, nói thẳng ra thì đây là một loại trận pháp.” Tôi nhìn qua Hồ Bát Nhất và những người khác còn hơi bối rối thì cũng không giải thích nhiều, hiện tại không phải là lúc giải đáp các câu hỏi.
“Được rồi, chú An, có cách nào để đi qua hay không?” Hồ Bát Nhất hỏi.
“Có.” Tôi gật đầu, vừa rồi có chút chủ quan, mặc dù trong đường hầm này không có cơ quan giết người, nhưng người sáng tạo ra nó tuyệt đối sẽ không thể nào để cho người khác đi qua dễ dàng.
“Loại trận pháp kỳ môn độn ảnh này, mờ ảo uyên thâm, giả giả thật thật, biến hóa vô lường, chỉ là trời sinh có một điểm yếu rõ rệt.” Tôi nhìn qua ba người rồi nói: “Tức là dễ thủ khó công.”