Có thể nói rằng cách làm việc của Hồ Bát Nhất tương đối nề nếp, dù sao cũng xuất thân từ bộ đội công trình, đào ra một cái động xiên góc thẳng đến mộ thất.
“Đừng đi vào gấp như vậy.”
Hồ Bát Nhất nắm lấy tay tôi.
Nếu như ngôi mộ này thực sự có từ thời Tần Hán, thì trong đây đã bị khép kín mấy ngàn năm, ngay cả khi bên trong không có thi khí thì không khí bị phong tỏa suốt mấy ngàn năm này chỉ sợ là đã biến đổi. Hiện tại không có mặt nạ phòng độc, một chút cũng không được lơ là… Sau khi nghe Hồ Bát Nhất giải thích xong, tôi mới tin tưởng đổ đấu cũng là một việc cần có kỹ thuật, những thứ này là lẽ thường, chỉ là người bình thường không biết được.
Chờ một mạch đến chạng vạng tối, Bàn Tử đặt bẫy bắt được mấy con chim sẻ, dùng dây trói lại rồi thả vào trong mộ thất, qua một lúc lâu mới lấy ra thì chim sẻ vẫn còn nhảy nhót được.
“Được rồi, có thể đi xuống dưới đó rồi.” Nói xong, Hồ Bát Nhất lấy đèn pin mắt sói ra rồi muốn chui vào trong động.
“Đợi đã, mang theo cái này đi.” Tôi phát cho mỗi người một túi vải hình tam giác màu đỏ, bên trong là một lá bùa hộ mệnh, những người tu hành khổ đạo sử dụng cái này để tránh bị tà ma bám vào thân thể.
“Cái này dùng như thế nào?” Bàn Tử tò mò sờ soạng.
“Bùa này đã được làm phép qua rồi, nếu thực sự gặp phải tà ma sẽ tự động sinh ra phản ứng.”
Nhìn tất cả mọi người đều đã đeo vào, lúc này chúng tôi mới men theo mộ đạo để tiến vào mộ thất.
Ngôi mộ này khá lớn, cỡ chừng gần trăm mét vuông, trên vách tường xung quanh có khắc mười hai ký hiệu to lớn, mấy người chúng tôi nhìn nhau lắc đầu, Diệp Diệc Tâm tiến đến gần và nhìn một lúc lâu mới nói. Những chữ này có thể là chữ tượng hình trước kia của thời Tiên Tần, cô ấy đã từng thấy qua văn tự giống như vậy trên long cốt do Giáo sư Trần cất giữ, nhưng không hiểu ý nghĩa là gì.
“Nhìn không rõ thì đừng nghĩ tới nữa.”
Bàn Tử nói một cách dứt khoát nhưng cũng rất có đạo lý. Ngoại trừ những con chữ không biết nghĩa trên tường, cả ngôi mộ thất đều trống rỗng, vậy mà cái gì cũng đều không có, chúng tôi đành phải đưa ánh mắt tập trung về phía cửa.
Cửa của ngôi mộ này ngược lại thì khá đơn giản, chỉ là một con cá Thái Cực có hai màu trắng đen trên đó. Toàn bộ cánh cửa đều được điêu khắc bằng một loại đá cẩm thạch duy nhất, chỉ là không biết làm thế nào để lấy con cá Thái Cực trắng đen đó.
“Nguy hiểm!”
Hồ Bát Nhất đột nhiên hô lên một tiếng.
“Làm sao vậy?”
Bàn Tử đã sớm cầm khẩu súng trong tay, tôi cũng rút ra pháp khí đó là Ngũ Lôi Lệnh được làm bằng gỗ cây bị sét đánh trúng.
“Là hủ ngọc*!”
(Ngọc bị mục nát, thối rữa)
Hồ Bát Nhất chỉ vào vị trí ở mắt của cá Thái Cực, nơi đó có khảm một miếng ngọc thạch trắng muốt.
“Ngọc bị thối rữa là gì?” Diệp Diệc Tâm tò mò hỏi.
“Nó còn gọi là trùng ngọc, bản thân trùng ngọc này có nhiều đặc điểm kỳ lạ, cực kỳ hiếm thấy. Người cổ đại cho rằng loại ngọc này có sự sống, phía trên có linh hồn tà ác bám vào, chỉ cần lại gần trùng ngọc sẽ bị lửa thiêu đốt, từ đó sẽ phát ra một lượng lớn sương mù màu đen dày đặc như bị ngưng kết lại, sau khi sương mù đi qua, tất cả những vật ở gần vượt qua nhiệt độ nhất định sẽ bị ăn mòn trở thành nước mủ. Một khi để hủ ngọc vào trong mộ, đó chính là cơ quan lợi hại nhất, những kẻ trộm mộ không cầm đuốc phòng bị trong tay thì sẽ oan uổng mà chết.” Hồ Bát Nhất lắc đầu, có chút sợ hãi nói: “Cũng may chúng ta dùng đèn pin, nếu dùng đuốc thì mọi thứ coi như xong.”
“Nghĩa là hiện tại không bị sao đúng không?”
Bàn Tử lẫm liệt khoác súng lên vai, giống như nhìn tôi mà khiêu khích: “Chú An à, hiện tại chú có phải là nên bộc lộ tài năng rồi hay không.”
Tôi phớt lờ hắn và đi thẳng ra cửa, đây thực ra là một cơ quan rất dễ dàng. ‘Tăng Diêu vẽ rồng, trọng tâm đôi mắt’, hai tay tôi ấn 2 mắt cá Thái Cực rồi nặng nề đè mạnh xuống.
“Cạch…kít….”
Một âm thanh đinh tai nhức óc vang lên, cửa đá dần dần biến mất vào vách tường, lộ ra một thông đạo cao cỡ đầu người, trên mặt đất của lối đi có hai hàng gạch lát bằng đá xanh, trên hai bên vách hành lang có vài chục ngọn đèn dầu. Cùng lúc ở cánh cửa đá chìm vào trong tường, được thắp sáng một cách quỷ dị, phát ra ánh sáng u ám.
“Cái này…”
Đại não của mọi người trong nháy mắt như bị chập mạch, đều muốn tìm đường chạy trốn.
“Không sao đâu, trùng ngọc đã bị ngăn cách, sẽ không có nguy hiểm.”
Dù sao xuất thân cũng là một quân nhân, so với chúng tôi thì Hồ Bát Nhất bình tĩnh hơn rất nhiều, đưa ra phán đoán rất nhanh.
"Đợi đã, mọi người trốn sang một bên đi.”