Không có con thú dữ nào chạy ra từ trong cửa, nhưng ngược lại thì đống xương trắng chất như núi trông đặc biệt thảm hại dưới sự chiếu sáng của mấy ngọn lửa ma trơi. Bàng Tử, Hồ Nhất Bác và Shirley Dương đã từng thấy qua những cảnh tượng còn đáng sợ hơn, nhưng tôi thì thực sự bị dọa sợ, dù sao thì ngàn bộ xương như vậy không phải ở đâu cũng có. Hai thằng nhóc xui xẻo Trương Xương Cát và Lý Vĩ Sâm đã run rẩy thành một đống bên cạnh cửa và không đi tiếp được nữa.
“Được rồi, không có gì đáng sợ, chắc đây là những hài cốt của những người bị xem là tế phẩm đây, đều chết cả mấy ngàn năm rồi, loại ma trơi này rất phổ biến, không phải tất cả mọi người đều đã học qua ở trường học sao?” Giáo sư Tôn an ủi những người trẻ tuổi này.
“Không biết con nhện lớn kia chết hay chưa nữa?” Bàng Tử lẩm bẩm nói rồi đi theo chúng tôi tiến vào cửa đá.
“Miệng quạ đen!” Không biết cô gái nào ở phía sau nói một câu, làm cho Bàng Tử thấy xấu hổ.
Có một cái hố to ở lối vào, bên trong đều chứa đầy xương cốt trắng phếu, một cây cầu vòm bằng đá rộng khoảng hai mét dẫn thẳng đến hố đối diện, cách khoảng hơn hai mươi mét. Bởi vì do vị trí nên không rõ tình huống ở phía đối diện cầu như thế nào, nhưng có thể nghe thấy tiếng thì thầm.
Hồ Bát Nhất và Bàng Tử đương nhiên dẫn đầu, hai tên nhóc này có thể chất, có kinh nghiệm và cả sự gan dạ, thật là một thanh niên ‘bốn có’ đó. Tôi và Giáo sư Tôn, Shirley Dương đi chính giữa, còn những nghiên cứu sinh thì đi sau cùng.
Đi đến cây cầu đá, hóa ra là có một hồ nước rộng vài mẫu ở phía đối diện của cái hố lớn, trên đó mơ hồ có một vật giống như một tấm lưới lớn, chẳng lẽ có người giăng lưới bắt cá? Ở phía bên kia hồ nước là một vách đá, bên trên còn có một hang động đen ngòm.
Trên cầu xem như cũng sạch sẽ, nhưng mà vẫn có thật nhiều xương cốt nằm rải rác giữa cái mộ tập thể và hồ nước. Mặc dù chúng tôi đã cố hết sức để tránh đi, nhưng vẫn có không ít xương khô bị giẫm lên phát ra tiếng ‘răng rắc’, Shirley Dương không ngừng niệm Kinh Thánh, giáo sư Tôn thì thờ ơ không chút động lòng.
“Ôi! Cũng là một tấm lưới, đây không phải là do con nhện độc răng quỷ kia kết thành ư?”
Đi qua một đoạn đường không có nguy hiểm phát sinh, các cô gái cũng lớn gan hơn, Hàn Tinh chạy đến mép hồ, vươn tay muốn chạm đến tấm lưới lớn.
“Đừng nhúc nhích!” Giáo sư Tôn khẽ quát: “Hàn Tinh, cô không muốn sống nữa ư? Không hiểu rõ tình huống mà muốn sờ vật lung tung.”
“Em thì thấy nó giống như mạng nhện, thật kỳ quái!” Tề Oánh ở một bên nói.
“Không sai, là một mạng nhện.” Hồ Bát Nhất nói.
“Làm sao cậu biết?” Mấy nam đồng đội đồng loạt hỏi.
“Kìa, chính là chỗ đó, kẻ gia công nên nó dường như đã phát hiện ra chúng ta.” Hồ Bát Nhất đáp.
Mọi người nhìn theo hướng ngón tay của Hồ Bát Nhất, chỉ thấy trong hang động tối om, bốn cột sáng màu xanh to như cánh tay trẻ em bắn ra.
“Mẹ kiếp! Là ai đặt đèn pha ở đó!”
Sự hài hước lạnh lùng tự cho mình là đúng của Bàng Tử khiến cho mọi người nhất trí khinh thường, ba người Trương Xương Cát đồng thời giơ ngón tay giữa lên, khiến tôi và Hồ Bát Nhất cũng xấu hổ theo.
Nhưng bốn chùm sáng xanh giống như cột đèn này thực sự rất quỷ dị, chúng bắt đầu di chuyển ra bên ngoài. Rất nhanh, một bóng dáng khổng lồ bước ra khỏi hang động, bốn chùm sáng xanh là phát ra từ nó, sinh vật lạ không dừng lại mà tiếp tục thuận theo cửa hang bò xuống.
“Xương Cát, đèn pin đâu?” Giáo sư Tôn trầm giọng hỏi.
“A… dạ, nó ở đây.” Một số thiết bị nhỏ đều để ở chỗ Trương Xương Cát, chờ đến lúc cậu ấy đưa chiếc đèn pin vào tay chúng tôi, con quái vật đã trượt chân đến phía trên đầm nước.
“Nhện độc răng quỷ!”
Khi mười tia sáng chiếu vào người con quái vật, dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng chúng tôi vẫn kinh hãi một trận, mà con quái vật cũng đột ngột bị ánh sáng chói lòa chiếu đến nên sửng sốt, ngẩn người đứng đó.
Tám chân bốn mắt (chính là thứ phát ra bốn ánh sáng xanh), răng nanh dài ba thước, trong ‘Sơn Hải Kinh’ giới thiệu không tệ, chỉ là ngoại trừ thân thể khỏe như trâu, khắp người mọc toàn lông xanh, răng thô như cánh tay… Con quái vật ở cấp độ thần thánh hóa này ngoại trừ khiến chúng tôi kinh ngạc thì vẫn là kinh ngạc, thật sự không biết mạng nhện dưới chân nó sao có thể chịu được trọng lượng của nó nhỉ.
Tuy nhiên, con nhện răng quỷ này rõ ràng không cần thời gian để nghiên cứu chúng tôi, vật hiến tế như ngàn năm trước lại một lần nữa hiện ra trước mặt, giống như vô cùng mừng rỡ, trong miệng nó phát ra âm thanh ‘xi xi’ rồi lập tức bò dọc theo mạng nhện. Tuy con quái vật này có thân hình đồ sộ, nhưng khi đi trên mạng nhện lại uyển chuyển vô cùng, chỉ trong chốc lát đã vào sát bờ.