Mục lục
Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 11: Nhìn thấy mẹ

Khi Lâm lão gia và Lâm lão phu nhân đang luống cuống tay chân không biết làm thế nào thì một

đám người từ bên ngoài xông vào.

"Ây dô! Lâm tổng, thật may mà gặp được anh ở đây! Khi nào có thể trả lại 80 triệu cho chúng tôi đây?"

Hóa ra những người này là của công ty thu nợ, họ lần lượt vây lấy người nhà họ Lâm.

“Mấy người đang làm gì vậy?” Lâm lão phu nhân vội vàng hét lên.

Lâm lão gia tức giận mắng: "Dừng lại! Mấy người có biết chúng tôi là ai không? Chúng tôi là nhà thông gia của Tô gia ở Kinh Đô đấy! "

Thứ đáp lại ông ta là làn khói thải ra từ chiếc xe của nhà họ Tô khi họ rời đi.

Hai hàng xe Maybach màu đen oai vệ khiến người qua đường không khỏi cảm thán.

Tương phản hoàn toàn với nhà họ Lâm khốn khổ ...

Mấy ông lớn thu tiền cười ha hả: “Ôi, còn là là con rể nhà họ Tô nữa cơ à, mấy người xem Tô gia người ta có thèm liếc nhìn các người không?"

Lâm lão gia đỏ bừng mặt!

Mấy người của công ty thu nợ đều là dạng máu mặt côn đồ cả, sao có hể nói lý lẽ với họ chứ.

Một tiếng ‘chát’ vang lên, Lâm lão gia và Lâm phu nhân ngay lập tức bị tát một phát, rồi bị đạp cho quỳ xuống.

Đủ các thể loại hành hạ, đấm đá....Một lúc sau, Lâm lão gia và Lâm phu nhân bị đánh cho ra hình ra dạng, mặt mũi bầm tím, la hét ầm ĩ.

Lâm gia vốn dĩ gọn gàng ngăn nắp trước mặt mọi người, giờ bị sỉ nhục đến mất mặt xấu hổ, suy sụp tinh thần. Cuối cùng, biệt thự trống rỗng, tất cả hành lý đồ đạc đều bị ném ra ngoài.

Cùng lúc đó, Mộ Thấm Tâm người bê bết máu cũng bị ném ra ngoài khiến mọi người hoảng sợ!

Hàng xóm xem náo nhiệt không khỏi xì xào bàn tán.

"Mọi người không biết sao? Cháu gái nhỏ nhà họ Lâm kia chính là cháu ngoại Tô gia ở Kinh Đô!"

"Cái gì?! Đứa nhỏ gầy gò mới hai tuổi bị mất mẹ đó sao?"

"Mẹ kiếp, nhà họ Lâm sẽ phải hối hận, nếu là tôi, tôi cũng sẽ hối hận đến xanh ruột!”

“Bọn họ cũng thật là đáng đời! Có một lần, tôi thấy đứa trẻ phải đứng phạt giữa trời nắng nóng, tôi nói vào vài câu thì cái bà già kia liên mắng tôi.”

“Ha, cái bà già kia không phải mỗi ngày đều mắng cháu gái mình là tai hoạ sao, hiện tại thì hay rồi, biết có ngày hôm nay thì lúc đầu đừng có làm.”

....

Mọi người hả hê xem cuộc vui, trên mặt không hề có chút thương hại nào.

Đó là do họ xứng đáng!

Lâm Phong không ngừng ho khan, từ trong miệng phun ra bọt tuyết, lỗ tại ù đi.

Mục Thấm Tâm đau lòng kêu lên: "Anh Phong, anh có sao không?"

Lâm lão phu nhân lập tức trút giận lên người cô ta: "Sao cô có thể khóc một cách giả tạo như vậy! Sao cô ra sớm thế? Vừa rồi sao lại không thấy cô?"

Mộ Cầm Tâm nghẹn ngào nói: "Con vừa nhìn thấy Túc Bảo, con đã đến cầu xin con bé, xin con bé tha thứ cho ông bà nội của nó vì tuổi tác đã cao... nhưng con bé không chịu ..."

Lâm lão phu nhân trong lòng tức giận, đổ hết tội lỗi lên đầu Túc Bảo, về tất cả sử sỉ nhục hôm nay họ phải chịu.

Ít nhất họ đã nuôi nấng cái con chết tiệt này hơn ba năm rồi không phải sao? Nhưng nó lại không hề biết ơn chút nào!

Giống như người mẹ đã khuất của nó, cái thứ vô ơn!

Còn nhỏ đã khắc chết mẹ ruột của mình, còn khiến con trai bà phá sản, bây giờ bọn họ ngay cả nơi để ở cũng không có.

Lâm lão phu nhân không còn chỗ nào để trút nỗi bất bình, chỉ có thể rủa thầm: Cứ chờ xem! Lâm gia đã bị nó khắc đến mức này, thì nhà họ Tô cũng sẽ không khá hơn đâu!

**

Trong xe

Tô Nhất Trần gõ gõ ngón tay tên màn hình, gửi một tin nhắn đi: [ Hãy xoá bỏ Lâm gia! ]

Đầu bên kia rất nhanh trả lời: [Giết?]

Tô Nhất Trần cười khẩy, giết?

Sao có thể vì loại người này mà để tay phải nhuốm máu.

Ngay cả khi muốn trả thù thì cũng phải để nhà họ Tô trong sạch.

[Hãy để họ cảm nhận cái gì là sống không bằng chết.]

Túc Bảo an an tĩnh tĩnh ngồi trong xe, một tay ôm con thỏ bông, một tay ôm con vẹt.

Tô lão gia hạ giọng, cố gắng làm ra vẻ hòa nhã: “Túc Bảo, chúng ta về nhà nhé!”

Tô Ý Thâm cũng nói: “Nhà chúng ta ở Kinh Đô, lát nữa chúng ta sẽ lên máy bay."

Túc Bảo ngoan ngoãn gật đầu, rất ít lời, dáng vẻ nhanh nhẹn, đáng yêu khi dỗ con vẹt vừa rồi đã biến mất.

Tuy nhiên, cũng tốt hơn nhiều so với ban đầu.

Trái tim của Tô lão gia đau nhói, Túc Bảo càng ngoan ngoãn thì ông càng đau lòng.

Chỉ có những đứa trẻ sống trong hoàn cảnh sợ hãi mới có được sự yên tĩnh dị thường này, Túc Bảo đã phải chịu bao nhiêu đau khổ mới có thể trở nên như thế này?

“Về nhà.... về nhà thôi.” Ông lão lẩm bẩm.

Đột nhiên, Túc Bảo hỏi: “Ông ơi... chúng ta cũng mang tro cốt của mẹ về nhà được không?”

Tô lão gia buồn bã gật đầu: “Được, chúng ta cùng nhau về nhà.”

Túc Bảo cảm thấy nhẹ nhõm hẳn.

Nhà họ Tô về bằng máy bay riêng, Túc Bảo nhìn bầu trời bên ngoài, những đám mây dường như đang bay bên cạnh bé.

Bé tò mò nhìn kỹ, sau đó đặt con thỏ xuống, khoanh tay nhỏ bé, tựa trên cửa sổ máy bay nhìn ra ngoài.

Tô Nhạc Phi cười nhẹ hỏi: "Túc Bảo đang nhìn cái gì thế?"

Túc Bảo quay đầu lại hỏi: "Cậu ba, chúng ta hiện tại đang ở trên trời sao?"

Tô Nhạc Phi gật đầu: "Ừ."

Cục sữa nhỏ thậm chí còn chưa đi máy bay bao giờ...

Túc Bảo lại đột nhiên hỏi: “Vậy mẹ có ở đây không?”

Tô Nhạc Phi và Tô Ý Thâm ngồi gần đó đều sửng sốt: “Cái gì?”

Túc Bảo cụp mắt xuống, yên lặng nhìn bầu trời bên ngoài, nhỏ giọng nói: “Bọn họ nói mẹ đã chết, sẽ đi lên trời...rồi sau này chúng ta có thể gặp mẹ phải không?"

Túc Bảo quay lưng về phía mọi người, nhìn ra ngoài cửa sổ, nước mắt lưng tròng.

Trên thực tế, bé biết rằng bất cứ ai lên thiên đàng thì sẽ không còn nhìn thấy họ nữa.

Mẹ sẽ không ở trên trời đâu...

Nhưng bé vẫn không khỏi mong chờ, bé rất muốn gặp mẹ ở đây...

Đôi mắt ông cụ Tô đỏ lên.

Những người cũng im lặng, quay đầu ra ngoài, âm thầm nắm chặt tay.

Tô Ý Thâm ôm Túc Bảo vào lòng, nhỏ giọng nói: “Túc Bảo, ngủ đi, con ngủ rồi, trong mơ sẽ có thể nhìn thấy mẹ...”

Túc Bảo ậm ừ, nép vào lòng Tô Ý Thâm, nước mắt lặng lẽ rơi.

Cậu út cũng đang nói dối.

Bé đã ngủ thiếp đi nhiều lần, rất nhiều lần, nhưng bé chưa bao giờ nhìn thấy mẹ cả.

Túc Bảo lúc này cũng ngủ thiếp đi, chiếc vòng trên cổ tay phát ra ánh sáng yếu ớt, trừ khi nhìn kỹ nếu không sẽ không ai có thể nhìn thấy.

Trong giấc mộng, Túc Bảo lại cảm thấy toàn thân ấm áp, phảng phất có ánh mặt trời chiếu vào trên người, thân thể nhẹ bẫng, bé cảm giác mình sắp bay lên...

Xung quanh bé là những đám mây trắng như kẹo bông gòn, Túc Bảo cẩn thận vươn tay nhặt lên một chút bỏ vào trong miệng, hai mắt sáng lên.

Ngọt quá!

Lúc này, một giọng nói ôn hòa quen thuộc từ phía sau truyền đến: "Túc Bảo..."

Túc Bảo trợn to hai mắt, lập tức quay đầu nhìn lại, chỉ thấy mẹ đứng ở phía sau bé cách đó không xa, hai mắt đẫm lệ nhìn bé.

"Mẹ!"

Túc Bảo lao tới, ôm mẹ thật chặt.

Tô Cẩm Ngọc nhẹ nhàng sờ sờ đầu nhỏ của bé, nhỏ giọng nói: "Túc Bảo ngoan, từ nay về sau ông ngoại và các cậu đều là người nhà của con, hãy sống thật vui vẻ con nhé."

Túc Bảo nước mắt đầm đìa, ngoan ngoãn nói: "Con hiểu rồi, mẹ."

Tô Cẩm Ngọc lại nói: “Còn nữa, bà ngoại sức khỏe không tốt, Túc Bảo có thể thay mẹ hiếu thuận với bà ngoại không?”

Túc Bảo nghẹn ngào nức nở, gật đầu thật mạnh.

“Được, Túc Bảo nhất định sẽ hiếu thuận với bà ngoại.’

Tô Cẩm Ngọc mỉm cười, còn muốn nói điều gì đó, nhưng cơ thể cô bỗng phát sáng, dần dần trở nên trong suốt.

"Túc Bảo, mẹ yêu con, vĩnh viễn yêu con!"

Trong lúc ngủ, Túc Bảo liên tục gọi mẹ, khuôn mặt nhỏ nhắn giàn giụa nước mắt...
Chương 12: Sau này Túc Bảo họ Tô

Lúc này, Tô lão gia và những người anh em trong nhà họ Tô đã vây lấy Túc Bảo.

Nhìn cục sữa nhỏ vừa ngủ vừa gọi mẹ, nhịn không được hốc mắt đỏ lên.

Điều họ không thể nhìn thấy là còn có thêm một người khác bên cạnh Túc Bảo - Kỷ Trường.

Kỷ Trường chạm vào trán Túc Bảo, lại chạm vào chiếc vòng màu đỏ trên cổ tay bé.

Một lúc sau, trên mặt Túc Bảo cuối cùng cũng lộ ra một tia mỉm cười.

“Này, lần này sư phụ không còn nợ mẹ con cái gì nữa đâu đấy.”

**

Máy bay đáp xuống sân bay quốc tế Kinh Đô.

Thấy Túc Bảo vẫn đang ngủ, Tô lão gia nhìn theo, Tô Ý Thâm bế Túc Bảo lên, bước ra ngoài.

Sợ đánh thức Túc Bảo, anh ta vẫn duy trì tư thế khom lưng vừa rồi.

Lúc này, con vẹt đeo sợi dây ở chân hét lên:

“Trộm trẻ con! Trộm trẻ con!”

Túc Bảo lập tức mở hai mắt ra.

Người nhà họ Tô: "..."

Họ im lặng nhìn con vẹt có bộ lông lộng lẫy, xanh đến phát sáng.

Cuối cùng họ cũng biết tại sao nó có thể học được cụm từ "chim hầm" rồi.

Cục sữa nhỏ mở to đôi mắt mê mang, đầu tóc còn có chút bù xù, trong lòng ôm một con thỏ nhỏ, nhìn thật đáng yêu.

Mối quan hệ giữa Tô Ý Thâm và Tô Cẩm Ngọc là tốt nhất, nhìn thấy Túc Bảo như vậy, anh lập tức nghĩ đến Tô Cẩm Ngọc khi còn bé.

Anh mềm lòng ôm lấy Túc Bảo, xoa đầu bé: “Bảo bối, chúng ta đã đến Kinh Đô rồi, bây giờ chúng ta về nhà thôi.”

Tiểu Túc Bảo còn chưa lấy lại tinh thần gật gật đầu.

Xe của nhà họ Tô đã đợi sẵn bên ngoài sân bay, bốn chiếc Rolls- Royce đời cũ đậu ngay ngắn bên đường khiến người qua đường phải quay đầu lại nhìn.

"Trời ơi, nhanh lên, chụp đi!"

"Xe này đến đón ai vậy? Phô trương quá!"

Một trong hai người đàn ông bế một bé gái trên tay, bé gái mặc váy công chúa màu trắng, trên tay ôm một con thỏ nhỏ.

Một người đàn ông khác bên cạnh cô bé, trên vai có một con vẹt xanh.

Lúc này, con vẹt đang kích động са hát: "Nghèo ha ha, Dạ Xoa Xoa, Harry Potter cưỡi chổi bay!”

Mọi người: "..."

Cái này...... Khí chất hơi có một chút không phù hợp ha!

Khuôn mặt của tám người đàn ông đen lại, họ cùng với đứa bé dễ thương nhanh chóng lên xe, chiếc xe dài sang trọng chậm rãi lái đi khỏi sân bay.

“Oa, đây là công chúa của nhà nào vậy!” “

“Thật ghen tị, cùng là con người, làm sao có người lại đầu thai tốt như vậy?”

Một cô gái có chút tiếng tăm trên mạng vừa dùng điện thoại chụp ảnh vừa kích động nói: "Cả nhà ơi! Nhìn xem, hôm nay chúng ta thấy được thật nhiều điều! Bốn chiếc Rolls-Royce đời cũ! Mọi người có biết chiếc xe này giá bao nhiêu không? Ít nhất tám triệu! Đây phải là gia tộc lớn cỡ nào chứ..."

( ở đây chỉ tiền ở Trung nha mn)

Trong một chiếc xe sang trọng.

Túc Bảo nằm bò trên cửa sổ, tò mò nhìn những tòa nhà cao tầng bên ngoài.

Ở Nam Thành, ba bé chỉ đưa bé ra ngoài một lần.

Khi đó, bé cũng nhìn thấy nhiều tòa nhà cao tầng, nhưng không cái nào cao bằng cái trước mắt này cả.

Túc Bảo quay đầu lại, đến gần Tô Ý Thâm, hỏi: "Cậu út, đây có phải là lâu đài công chúa của mẹ không ạ?"

Tô Ý Thâm gật đầu, cái mũi hơi chua xót, nói: "Đúng vậy, đây là lâu đài của mẹ Túc Bảo.”

Họ cũng từng muốn mua một hòn đảo và xây một lâu đài riêng cho em gái yêu quý của họ nhưng không có cơ hội.

Tô Ý Thâm nhìn Túc Bảo, cảm thấy nỗi đau trong lòng đã dịu đi một chút.

Xe rất nhanh đã đến trang viên Tô gia.

Đây là một trang viên tọa lạc tại khu vực cạnh hồ nước của trung tâm thành phố, xung quanh non xanh nước biếc, rất yên tĩnh.

Túc Bảo dù có lý trí, bình tĩnh đến đâu, bé vẫn chỉ là một đứa trẻ ba tuổi rưỡi, nhìn trang viên trước mặt, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên vẻ kinh ngạc.

Đây là nơi mẹ lớn lên sao?

Bãi cỏ lớn đó trồng thật nhiều hoa, nếu bé chạy nhanh đến bãi cỏ, bé có thể nhìn thấy mẹ mình không?

Hai hàng người hầu đứng ở hai bên trang viên, trên mặt mang theo nụ cười: “Chào mừng tiểu thư về nhà!”

Tô lão gia cùng Tô Ý Thâm đi ở phía trước, thấp giọng nói chuyện.

“Túc Bảo từ nay về sau sẽ là cháu gái của nhà họ Tô chúng ta, là tiểu thư chân chính của nhà họ Tô.”

Tô Nhất Trần gật đầu, “Vâng, đúng."

Tô lão gia vẻ mặt đau khổ: “Họ Tô thì có tên gì hay...”

Ông phải nhanh đặt cho Cục sữa nhỏ một cái tên. .

**

So với những đối đãi Túc Bảo phải chịu, Lâm gia cũng chưa tính là gì!

Lâm gia phá sản vô cùng triệt để, các công ty niêm yết phá sản, tổng giám đốc tốt xấu gì cũng còn một chút tiền, chắc đủ để mua một căn nhà nhỏ.

Tiền của người Lâm gia đều bị đóng băng, thiếu chút nữa ngủ dưới gầm cầu.

Cuối cùng vẫn là Mục Thấm Tâm từ trong túi lấy ra mấy trăm đồng, mới về tới quê nhà.

Lâm Phong bị Tô Dĩnh nhạc đánh cho lỗ mũi lõm xuống, nếu lúc trước xảy ra chút trầy xước nào đã vội chạy đến bệnh viện từ lâu rồi, nhưng bây giờ đừng nói đi bệnh viện, đến tiền ăn cơm cũng trở thành vấn đề.

Bởi vậy chỉ có thể nằm ở nhà, đau cũng tự mình chịu đựng.

Nhà cũ là trước kia khi Lâm Phong làm ăn phát đạt xây dựng, thì bây giờ bọn họ ngay cả cái nhà cũng không có mà ở.

"Anh Phong, đứng lên uống chút canh đi..." Mục Thấm Tâm nhẫn nhịn sắm vai người vợ hiền, nhưng đã càng ngày càng không có kiên nhẫn.

Cô ta hy vọng tòa án nhanh chóng điều tra rõ rang và bắt Lâm Phong vào tù, như vậy cô ta có thể đường đường chính chính rời đi.

Nhưng Lâm Phong trước đó đã sớm có chuẩn bị, trước mắt có một gã công nhân đã thay anh ta vào tù..

Lâm Phong nhìn thoáng qua bát canh trong veo, chỉ có một ít rong biển trôi nổi trên đó, anh ta lập tức hất bát canh lên, quát:

“Chết tiệt, cái quỷ gì thế này, cái thứ này mà cô cũng dám cho tôi uốn...?”

Nói được nữa chừng, chạm phải vết thương khiến anh ta đau đến nhe răng trợn mắt.

Mục Thấm Tâm cúi đầu, điềm đạm đáng thương lau nước mắt.

Lâm lão phu nhân ở phòng khách kêu to: "Mục Thấm Tâm, cô còn không mau đi nấu cơm! Muốn chúng tôi chết đói à!”

Mục Thấm Tâm thật sự chịu không nổi, cô cũng không phải người hầu của bọn họ!

Tại sao bọn họ luôn coi cô là bảo mẫu miễn phí?!

Đúng lúc này, Lâm lão phu nhân đang xem video......

[Hôm nay chúng ta được mở mang kiến thức, bốn chiếc Rolls Royce phiên bản cũ, các bạn có biết chiếc xe này giá bao nhiêu không? ]

[Không biết là nghênh đón tiểu công chúa nhà ai, hâm mộ quá.]

Trong video, chính là hình ảnh Túc Bảo được ôm lên xe!

Lâm lão phu nhân xem xong liền thấy đau tim, một hơi thở cũng thở không thông.

“Thật quá đáng! Bản than nó đang hưởng thụ sung sướng, lại quên mất ông bà nội của mình, đúng là đồ cái thứ vô ơn......”

Lâm lão phu nhân không nhịn được mắng.

Mục Thấm Tâm trốn trong phòng bếp, lén mở điện thoại ra xem.

Tám người đàn ông tuấn dật khí vũ hiên ngang, đều đeo khẩu trang cúi đầu, chung quanh còn có bảo vệ mở đường.

Nổi bật nhất chính là Túc Bảo được ôm trên tay, giống như một binh đoàn đang bảo vệ cô công chúa nhỏ của họ.

Mục Thấm Tâm nhìn chằm chằm bốn chiếc xe sang trọng, đáy lòng càng thêm ghen tị.

Cô ta nghĩ trăm phương ngàn kế tranh giành hai năm trời, khó khăn lắm mới ngồi lên vị trí Lâm phu nhân, hôm nay lại rơi xuống kết cục như vậy.

Con bé mà cô ta cho là tạp chủng kia, lại là thiên kim của Tô gia!

Sớm biết như vậy cô còn tranh giành cái gì? Còn không bằng đi lấy lòng Tô Cẩm Ngọc......

Mục Thấm Tâm quyết không cho phép cuộc đời mình kết thúc như vậy, cô ta tuyệt đối không nhận thua!

Đáy mắt cô ta hiện lên một tia độc ác, mở điện thoại ra.....
Chương 13: Các chị em họ

Trang viên của nhà họ Tô có diện tích 8.000 mét vuông, là một trong những trang viên có diện tích lớn nhất.

Tám người con trai của nhà họ Tô mỗi người đều có sự nghiệp riêng nhưng không tách rời nhau, so với nhiều gia đình giàu có cao sang thì nhà họ Tô là đoàn kết nhất.

Tô gia từng rất vui vẻ và hạnh phúc, nhưng kể từ khi Tô Cẩm Ngọc biến mất, cả trang viên rơi vào bầu không khí trầm mặc.

Tô Nhất Trần làm việc chăm chỉ và rất hiếm khi về nhà.

Những người anh em khác trong nhà họ Tô đều bận việc riêng, ban ngày Tô lão gia đến viện dưỡng lão chăm sóc Tô lão phu nhân, đến đêm mới về.

Hôm nay là lần duy nhất trong vài năm qua, cả tám anh em đều tụ họp về đây mà không phải ngày Tết Nguyên Đán.

Mấy người cậu còn muốn đưa Túc Bảo đi khắp nơi, nhưng họ đã bị Tô lão gia ngăn lại.

"Túc Bảo vừa mới xuất viện, đi loanh quanh thế nào được? Nghỉ ngơi cho tốt đi."

Mấy người họ đành phải bó tay, dẫn Túc Bảo đi thăm phòng của bé.

Ông lão lại trừng mắt: "Các ngươi còn ở đây làm gì? Đi tìm mẹ, nói cho bà ấy biết Túc Bảo đã trở về..."

Bà cụ vì sự mất tích của con gái mà uất ức đến mức ngoan cố tìm đến viện dưỡng lão cũng không chịu quay lại nhà.

Hai năm qua, bà nằm liệt giường, không có tâm trạng làm gì cả, càng ngày càng phờ phạc.....

Cuối cùng, ông cụ Tô vui vẻ nắm lấy tay Tiểu Túc Bảo, "Nào, Túc Bảo ông ngoại sẽ dẫn con đi xem gian phòng của mình nhé."

Huynh đệ Tô gia: "..."

Trên lầu.

“Túc Bảo, đây là phòng của con, con có thích không?” Tô lão gia dẫn Túc Bảo vào phòng.

Căn phòng được trang trí với hai màu chủ đạo là hồng và trắng - đây là gam màu mơ mộng mà các bé gái thích nhất.

Chiếc giường được làm thành một lâu đài nhỏ, có một cầu thang nhỏ để lên đỉnh lâu đài, thỏa mãn giấc mơ công chúa của trẻ nhỏ.

Còn có một cầu trượt bên cạnh lâu đài, một chiếc ghế sofa nhỏ ở phía trước và một chiếc gương trang điểm tương đối ngắn nhưng siêu rộng.

Trên bàn trang điểm có mấy dãy kệ trang sức, đủ loại nơ, chun buộc tóc, kẹp hoa....

Túc Bảo chưa từng thấy qua phòng công chúa như vậy, ngẩng đầu nghiêm túc hỏi: “Ông ngoại, đây thật sự là phòng của con sao?”

Mỗi lần Tô lão gia nghe thấy Túc Bảo gọi ông ngoại liền cảm thấy lòng mềm nhũn, cười nói: “Đương nhiên.”

Phòng công chúa này tuy không phải là lớn nhất, nhưng cũng không tệ lắm.

“Thích không?” Tô Ý Thâm ở bên cạnh hỏi.

Túc Bảo gật đầu thật mạnh, Ngoan ngoãn nói: “Cảm ơn ông ngoại, cảm ơn cậu út.”

Ông ngoại Tô nhìn Túc Bảo, âm thầm thở dài.

Cục sữa nhỏ vẫn là có chút thận trọng, giống như một con thú nhỏ vừa mới tiến vào hoàn cảnh xa lạ, thận trọng sinh tồn.

Khi nào họ mới có thể đợi được con bé cư xử như một đứa trẻ một cách vô tư nhất đây?

Tô Ý Thâm sờ sờ đầu bé.

"Không có gì, Túc Bảo. Anh chị của con đi học về sẽ chơi với con được chứ?"

Túc Bảo nghi ngờ hỏi: "Các anh chị?"

Tô Ý Thâm: "Ba anh trai, một chị gái, là con của cậu cả và cậu hai."

Trong gia đình nhà họ Tô, chỉ có anh cả Tô Nhất Trần và anh thứ hai Tô Tử Lâm đã kết hôn, Tô Nhất Trần có hai con trai, một đứa học lớp ba, còn đứa kia thì học lớp một. Tô Tử Lâm có một trai một gái, bé trai thì học lớp hai, bé gái thì còn học lớp mẫu giáo.

Tô Ý Thâm cảm thấy vì bọn chúng đều là những đứa trẻ nên chắc chắn sẽ có thể chơi cùng nhau.

Tiểu Túc Bảo đã quá cô đơn trong Lâm gia, những người bạn nhỏ của bé chỉ có vẹt và thỏ nhỏ, con bé rất cần những đứa bạn cùng tuổi để lớn lên cùng nhau.

Túc Bảo gật đầu, tuy rằng bé không nhiều lời, nhưng trong mắt vẫn lộ ra một tia chờ mong.

Bé không có bạn bè, ba bé không cho phép bé ra ngoài chơi, ông bà của bé cũng không thích đưa bé đi dạo.

Một lần, xuyên qua hàng rào, bé nhìn thấy bọn trẻ con cũng cặp sách đi học về, nắm tay nhau chạy nhảy vui vẻ, bé rất hâm mộ.

Túc Bảo đột nhiên ngẩng đầu lên hỏi: "Cậu út, có thể cho Túc Bảo một ít cọ và giấy vẽ không ạ?”

Bé muốn tặng những món quà nhỏ cho anh chị em của mình!

**

Chớp mắt, trời đã về chiều.

Một chiếc ô tô dừng lại bên ngoài trang viên nhà họ Tô, một người phụ nữ ăn mặc sang trọng đội chiếc mũ kiểu Elizabeth dẫn một cô bé ra khỏi xe.

Cô bé mặc một bộ váy lolita bồng bềnh, ôm hai con búp bê tinh xảo trên tay, trên đầu cài những chiếc nơ cùng màu với váy, tinh xảo và xinh đẹp.

Người phụ nữ cảnh cáo: “Hạnh Hân, lát nữa gặp em gái, không biết con có muốn tặng búp bê cho em gái không?”

Hạnh Hân bĩu môi, không nói gì.

Người phụ nữ nhíu mày: "Vừa rồi không phải con đã đồng ý rồi sao? Con không phải có hai con búp bê sao, đừng nháo!"

Hân Hân nghe đến đây lập tức mất bình tĩnh: "Con không! Con muốn cả hai!"

Con bé nói xong không quay đầu lại, chạy vào trang viên.

Em cái gì mà em, Hạnh Hân không muốn đưa cho ai cả!

Tất cả đồ chơi là của Hạnh Hân!

Người phụ nữ bất đắc dĩ, cũng không thể làm gì được, quay đầu lại nói với cậu bé đang chập chững phía sau: "Tô Tử Tích, nhanh lên, em gái đang đợi ở nhà."

Ai ngờ Tô Tử Tích cũng bĩu môi, nói:

"Con cũng không muốn có thêm em gái."

Cậu có một cô em gái đã rất phiền phức rồi, Hạnh Hân luôn giành lấy đồ của cậu, ném đồ chơi của cậu.

Tô Tử Tích không muốn có thêm một em gái nữa!

Sau khi nói xong, cậu cũng chạy nhanh vào nhà.

Hạnh Hân chạy vào phòng đóng sầm cửa lại.

Lúc này, đồng hồ của đeo tay của Hạnh Hân reo lên, trên đó hiện chữ 'Bà’.

"Con chào bà ngoại." Giọng điệu của Hạnh Hân vẫn có chút không vui.

Người bà ở phía đối diện hỏi: "Ai đã chọc cho công chúa nhỏ của chúng ta không vui vậy?”

Hạnh Hân bĩu môi, nói: "Mẹ bảo con đưa búp bê cho em gái, nhưng con không muốn!"

Đầu bên kia điện thoại, bà lão đảo mắt hỏi: "Là em gái mới của con sao?"

Túc Bảo bị chính cha ruột của mình đánh,

Tô lão gia cùng anh em nhà họ Tô đều chạy tới Nam

Thành... chuyện này đều đã đến tai bà.

Hạnh Hân gật đầu nói: “Đúng ạ!”

Cô nhìn hai con búp bê trong tay không nỡ bỏ xuống.

Cô cũng muốn tặng cho em gái, nhưng cả hai cô đều thích, tự dưng lại không muốn đưa cho em nữa.

Nhưng bà ngoại bên kia điện thoại lại nói: “Hạnh Hân, em gái mới về nhà, con không phải là tiểu công

chúa duy nhất, sau này ông nội, chú, bác của con sẽ không đối xử tốt với mình con nữa.”

Hạnh Hân còn nhỏ, lập tức phản bác lại: "Bà ngoại, bà nói bậy!”

“Bà ngoại nói bậy với con làm gì?

Trước kia trong nhà chỉ có mình con, bây giờ lại thêm một đứa em gái, con bây giờ còn không phải

cho con bé búp bê của mình sao?

Bon họ đều yêu thích em gái của con, sẽ không còn thương con nữa....”

Hạnh Hân bật khóc, vội vàng cúp điện thoại.

Cô chộp lấy con búp bê và ném nó xuống đất.

Không cho thì không cho, kể cả làm nát con búp bê cô cũng không cho!

Ngoài cửa, Túc Bảo lấy hết dũng khí gõ cửa phòng Hạnh Hân.

Hóa ra vừa rồi bé đợi rất lâu, cuối cùng cũng đợi được chị về, nhưng chị vừa về, liền trở về phòng.

Túc Bảo muốn tặng quà cho chị gái, đó là bức tranh do bé tự vẽ, trên đó có cầu vồng rất đẹp, các bạn nhỏ nắm tay nhau chơi đùa.

“Chị.” Túc Bảo do dự gọi một tiếng.

Hạnh Hân thô bạo mở cửa, nếm con búp bê bị đập nát vào người bé: “Cút đi, mau cút đi.”
Chương 14: Không cho

Túc Bảo yên lặng thu lại bức tranh trong tay.

Ông Tô nén giận dạy bảo: "Hạnh Hân, em gái tặng quà cho con là muốn làm bạn với con, con đẩy em ra là sai rồi.”

Hạnh Hân rất hay quấy khóc, hễ mẹ nói nặng lời một chút là khóc lóc ầm ĩ cả lên.

Quả nhiên, Hạnh Hân lập tức òa khóc, giậm chân hét lớn: “Con không muốn!”

Túc Bảo lấy hết dũng khí đưa bức tranh cho Hạnh Hân: “Chị, chị đừng khóc, đây là quà của Túc Bảo..."

Hạnh Hân nhìn bức tranh trong tay, đẩy bé ra: "Ai muốn chứ, cút ra ngoài!"

Vợ của Tô Tử Lâm là Vệ Uyển nghe thấy động tĩnh, vội nói: "Hạnh Hân, đừng nháo!"

Nói xong, cô quay sang nói: "Ba, Hạnh Hân còn nhỏ ...”

Ông cụ Tô khiển trách: "Còn nhỏ mới phải dạy, câu này ba đã nói không dưới một lần rồi. Thế mà con xem con dạy con như thế nào? Còn nhỏ đã kiêu ngạo như vậy, lớn lên làm sao tồn tại được trong cái xã hội này?"

Vệ Uyển cúi đầu: "Con biết rồi thưa ba.”

Tô lão gia tức giận dẫn Túc Bảo đi.

Thấy ông nội phớt lờ bỏ đi, Hạnh Hân càng khóc dữ hơn, chạy vào phòng, đưa tay hất mọi thứ trên bàn xuống đất.

Trong lòng Vệ Uyển cũng rất khó chịu, cảm thấy lão nhân gia nói năng quá nặng lời.

Con mình tự mình dạy được, hà cớ gì phải để người khác dạy?

Cho dù đây là ông nội của đứa trẻ cũng không được!

Mặc dù Tô lão gia và Tô phu nhân rất tôn trọng Vệ Uyển, họ hầu như không can thiệp vào việc nhà của cô.

Ngày thường Vệ Uyển cũng rất hiếu thảo với họ, bưng trà rót nước, lễ lạt còn dành thời gian mua quà, chắc cũng khó có người con dâu nào tốt hơn cô?

Cô có quan niệm về vấn đề con cái, trai nghèo gái giàu, quan niệm của cô có gì sai.

Hạnh Hân là cháu gái nhỏ của nhà họ Tô, sau này không cần làm gì cũng có thể sống tốt, tuổi còn trẻ như vậy tại sao phải học cách tồn tại trong xã hội, nếu có thể sống một cuộc sống hạnh phúc không phải tốt hơn sao? ?

Vệ Uyển bước vào phòng, thuận miệng dỗ dành Hạnh Hân: "Được rồi, Hân Hân, bảo bối, đừng khóc..."

Hân Hân càng khóc to hơn: "Không cho, không cho."

Vệ Uyển: " Được, được ..."

**

Ông cụ Tô đưa Túc Bảo trở về phòng, con vẹt nhìn thấy Túc Bảo quay lại, nó đập cánh muốn bay qua nhưng lại bị sợi day ở chân giữ lại.

Túc Bảo an ủi: “Tiểu Ngũ, ngoan, chờ cậu làm xong một gian phòng cho em, chị sẽ cho em ra ngoài.”

Vì phòng của Túc Bảo khi bé nhập viện đã được trang bị đầy đủ đồ đạc nên các cậu không biết bé còn nuôi một con vẹt.

Không có căn phòng được trang bị đặc biệt cho động vật có thể gây tử vong cho vẹt, ví dụ như Tiểu Ngũ đã quen với cuộc sống hoang dã, nếu bị nhốt trong nhà sẽ đâm vào kính.

Vì vậy, Tiểu Ngũ tạm thời bị buộc lại trong phòng của Túc Bảo, đợi nó quen với mọi thứ sẽ được thả ra.

Thấy cục sữa nhỏ nhỏ giọng an ủi con vẹt, Tô lão gia cảm thấy rất đau lòng.

Đứa nhỏ chắc buồn lắm.

"Túc Bảo, chị của con vẫn luôn như vậy, tính tình không tốt, con đừng buồn..."

Tiểu Túc Bảo cười nói: "Không có chuyện gì, ông ngoại."

Nhìn thấy biểu cảm Tô lão gia phức tạp, Túc Bảo lần lượt an ủi: "Thực sự không sao đâu ông ngoại, Túc Bảo cũng không thích đưa đồ của mình cho người khác mà."

“Túc Bảo không biết tại sao người lớn bắt con cháu mình nhất định phải biết lễ phép, có lẽ người lớn nghĩ thế là lịch sự, nhưng con cháu họ thì không nghĩ vậy. ... Cái gì của mình là của mình, tại sao phải cho người khác cái mình thích để tỏ ra lịch sự chứ?”

Ông cụ Tô sửng sốt. Túc Bảo còn quá nhỏ, nhưng con bé lại dường như biết mọi thứ ...

Tô lão nhân gia càng thêm buồn bực, vẻ mặt ôn nhu sờ sờ đầu của bé, nói: "Túc Bảo, những bức tranh này đều là con vẽ?"

Nhắc tới bức tranh, khuôn mặt nhỏ nhắn của Túc Bảo lập tức trở nên nghiêm túc, gật đầu nói: "Vâng, vâng, Túc Bảo rất thích vẽ, Túc Bảo từng ở nhà ba ba vẽ rất nhiều tranh."

Nhưng rất nhiều bức đều bị dì xé nát, có bức dì giấu vào trong sách, lúc đi lại quên mang theo. ..

Ông Tô chỉ vào một trong những bức tranh, hỏi: “Đây là gì?”

Túc Bảo lập tức biến thành một bình luận viên nhỏ, vui vẻ giới thiệu: “Đây là hai đứa trẻ đang đi chơi trong khu rừng lạ.”

“Ông ơi, nhìn kìa, có một dây leo hoa ở đây! Đây là một chiếc vòng cổ do cô Xuân làm."

"Đây là cục đá vỡ thành hai mảnh khi nó lăn xuống núi, cỏ ba lá mọc ra từ vết nứt, đó là chú chó Lucky!"

“Hãy nhìn cô Hoa Hoa này, cô ấy đang hếch cắm và nói 'Hừm, không ai trong số các bạn đẹp bằng tôi, cô ấy là Hoa hoa rất tự tin!"

Theo lời giới thiệu của Túc Bảo, Tiểu Ngũ dần trở nên im lặng, thỉnh thoảng nghiêng đầu nhìn vào bức tranh của Túc Bảo.

Ông Tô rất ngạc nhiên khi thấy mình dường như đang ở trong thế giới hoạt hình của Hayao Miyazaki.

Những bức tranh của Túc Bảo có màu sắc rực rỡ, mỗi bông hoa và mỗi viên đá đều có sự sống của chúng.

Tô lão gia không nhịn được ghi âm lại những lời giới thiệu về bức tranh của Túc Bảo và gửi nó cho một người bạn cũ.

Người bạn cũ đó là một nhân vật kỳ cựu trong lĩnh vực hội họa, điều mà ông Tô nghĩ là Túc Bảo thích vẽ tranh như vậy, ông muốn thử xem cháu mình có thể lọt vào mắt xanh của đối phương hay không, để đối phương có thể nhận Túc Bảo làm đồ đệ của mình.

Khi ông ngoại và cháu gái đang vui vẻ xem tranh, dưới lầu có động tĩnh, người hầu đi lên nói: “Ông chủ, lão phu nhân đã về.”

Ông Tô nắm tay Túc Bảo nói: “Đi thôi, bà ngoại đã trở lại rồi."

Dưới lầu, Tô Tử Lâm đẩy xe lăn, ngồi ở trên xe lăn, Tô phu nhân run giọng nói: "Túc Bảo đâu. . ."

Bà nói xong ngẩng đầu lên thì thấy một đứa bé trắng như sữa được được Tô lão gia dẫn xuống cầu thang.

Tô phu nhân nhất thời như bị ai đó bóp nghẹn, bà không thể thốt ra một tiếng nào, nhưng hai mắt lại rừng rưng, không kìm được nước mắt, từng giọt từng giọt lặng lẽ rơi xuống.

Đây là con của Ngọc Nhi... Con bé giống Ngọc Nhi như

đúc....nhưng Ngọc Nhi của bà sẽ không bao giờ quay lại nữa.

“Túc Bảo...”

Tô phu nhân nghẹn ngào nức nở.

Túc Bảo thoát khỏi tay Tô lão gia, chạy đến bên cạnh bà Tô kêu một tiếng: “Bà ngoại!”

Bé do dự một chút, sau đó vươn bàn tay nhỏ bé ra, gắt gao nắm lấy tay Tô lão phu nhân.

Túc Bảo hứa với mẹ sẽ chăm sóc bà ngoại thật tốt, sẽ hiểu thảo với bà.

Vậy nên, cô bé chắc chắn sẽ cố gắng làm thật tốt!

Nghe tiếng bà ngoại, Tô phu nhân ôm Túc Bảo vào lòng mà rưng rưng nước mắt!

“Túc Bảo, Túc Bảo bé bỏng của bà...!”

Bà cụ khóc lóc thảm thiết, Túc Bảo không biết nên an ủi bà ngoại như thế nào, vươn tay nhẹ nhàng vỗ lưng bà Tô: “Đừng khóc, đừng khóc mà, bà nội, ngoan đừng khóc!"

.........

Trên lầu.

Vệ Uyển dỗ trái dỗ phải, cuối cùng cũng dỗ được Hạnh Hân ra khỏi cửa, nhưng cô lại nhìn thấy bà Tô và Túc Bảo đang ôm nhau khóc dưới lầu.

Tô lão gia thấp giọng nói: 'Được rồi, đừng khóc nữa.”

Tô Tử Lâm trầm mặc bận trước bận sau, vừa cầm khăn giấy vừa bưng nước.

Hạnh Hân ôm búp bê lại nổi giận.

Tại sao bà của cô biến thành thế này?

Con nhóc giật đồ chơi của cô, thậm chí cả ông bà của cô cũng bị con nhóc đó cướp mất!

Hạnh Hân mất bình tĩnh, quay đầu chạy lên lầu, nhưng khi đi ngang qua phòng của Túc Bảo, liền nghe thấy tiếng lạch cạch.

"Tội nghiệp ha ha, Yashasha! Harry Potter cưỡi chổi kêu quạc quac!"

Hạnh Hân nhất thời bị hấp dẫn, đẩy ra cửa phòng Túc Bảo, chỉ thấy trên giá treo có một con chim xanh.

Mắt Hạnh Hân sáng lên, cô bé lập tức chạy vào trong phòng Túc Bảo!
Chương 15: Bé cũng là trẻ nhỏ mà

Thấy Hạnh Hân chạy đến phòng Túc Bảo, Vệ Uyển vội vàng chạy theo, nhỏ giọng dỗ dành: “Ra ngoài đi con, đây là phòng của em con..."

Tiểu Ngũ đập cánh sợ hãi khi thấy Hạnh Hân chạy đến: "Con nhóc đang đến! Giúp tôi với! Giúp tôi với!"

Vệ Uyển nghe thấy điều này thì cau mày.

Con vẹt này ngày thường dạy thế nào vậy? Làm sao nó có thể nói rằng Hân Hân là một con nhóc trước mặt Hân Hân chứ?

Vô giáo dục!

Vệ Uyển nắm lấy tay Hạnh Hân "Mau xuống lầu đi, bà con đang chờ ở dưới lầu."

Hạnh Hân thoát ra khỏi Vệ Uyển, bướng bỉnh nói: "Không! Con muốn con vẹt này!"

Vệ Uyển bất đắc dĩ không biết làm thế nào với cô bé, chỉ có thể tận lực dỗ dành: "Đây là con vẹt của em gái con. Nếu Hân Hân thích, mẹ sẽ mua cho con một con khác được không?"

Hạnh Hân dậm chân: "Không! Không! Con muốn con này cơ! "

Khi đang nói, cô bé đã trèo lên ghế, giơ tay tóm lấy Tiểu Ngũ.

Tiểu Ngũ sợ hãi, cố gắng hết sức để bay đi, nhưng Hạnh Hân đã kéo chiếc dây buộc ở chân của nó, rồi tóm lấy cổ của Tiểu Ngũ.

Hạnh Hân trong mắt tràn đầy hưng phấn, lập tức bắt được Tiểu Ngũ, ôm chặt lấy nó, ra lệnh: "Đừng nhúc nhích! Có tin hay không tao giết mày!”

Tiểu Ngũ rất sợ người lạ, hai ngày qua cuối cùng nó mới có thể chấp nhận được các cậu của Túc Bảo, hiện tại trong mắt Tiểu Ngũ tràn đầy hoảng sợ.

Nó há to cổ họng, kêu lên: "Cứu! Cứu! Chim hầm!"

Túc Bảo ở tầng dưới đột nhiên từ trong vòng tay của Tô phu nhân đứng dậy, mọi người chỉ nghe thấy con vẹt kêu quạc quạc trên lầu.

Túc Bảo không nói một lời chạy lên lầu, ông cụ Tô phản ứng lại trước tiên, tức giận quở trách Tô Tử Lâm: "Lại là Hạnh Hân, bảo con dành nhiều thời gian hơn cho việc giáo dục trẻ thì con không làm?”

Tô Tử Lâm mờ mịt lo lắng đỏ bừng mặt, không thốt lên được lời nào, mọi người vội vàng đi theo lên lầu.

Hạnh Hân đã cố gắng hết sức nhưng vẫn không thể điều khiển được con vẹt, nó cứ nhảy nhót mãi, móng vuốt cào vào cánh tay cô bé.

Cô bé tức giận, nắm lấy con vẹt và ném nó lên bàn, tức giận nói: "Mày không nghe lời! Đánh mày! Đánh mày!"

Con vẹt hét lên liên tục.

Lúc Túc Bảo đi vào nhìn thấy một màn này, khuôn mặt tức giận đến đỏ bừng, giống như một con sói nhỏ lao về phía trước nói: "Tại sao chị lại đánh Tiểu Ngũ! Chị không thể đánh Tiểu Ngũ!"

Hạnh hân ngay từ nhỏ đã mắc bệnh công chúa, và cũng chưa có ai từng nói với cô bé rằng cô không thể làm điều đó.

Thấy Túc Bảo tiến đến giật con vẹt, cô bé cảm thấy đồ đạc của mình bị cướp, thô bạo đẩy Túc Bảo ra, hét lớn: “Là của tôi!”

Con vẹt bị cô kẹp cổ, cầm trong tay, lè lưỡi ra.

Túc Bảo lo lắng đến mức dùng tay đẩy lùi Hạnh Hân ra, hai đứa trẻ lập tức lao vào đánh nhau.

Con vẹt thoát khỏi tay Hạnh Hân, hoảng sợ bay loạn xạ, lông bay đầy trời.

Mọi người không ngờ rằng Túc Bảo luôn ngoan ngoãn nghe lời lại đột nhiên bùng nổ, khi họ nhận ra thì hai đứa trẻ đã vật lộn với nhau, vội vàng xông lên tách hai đứa nhỏ ra.

“Đừng đánh nữa....Đừng đánh.."

Hạnh Hân vừa đánh vừa khóc, Túc Bảo nước mắt lưng tròng nhưng vẫn ngoan cố im lặng, sợi dây màu đỏ trong tay cô phát ra ánh sáng đỏ mờ.

Hạnh Hân chưa từng bị đánh bao giờ, dù là ở trường mẫu giáo hay ở nhà, họ đều dỗ dành, chiều chuộng cô.

Vì để có được thứ mình muốn, đừng nói là đánh đập, thậm chí những lời cay nghiệt cũng không thể nghe Hạnh Hân đều có thể làm, lúc này cô cảm thấy như trời sập xuống, ngồi dưới đất khóc toáng lên suýt chút nữa làm sập mái nhà.

Tô Tử Hi, Tô Tử Chiến và Tô Tử Du vừa mới trở về, tất cả đều sững sờ. Vệ Uyển vừa lo vừa giận, theo bản năng khiển trách: "Làm sao con có thể đánh người!? Con không muốn cho chị gái mình con vẹt, con có thể nói, tại sao con lại đánh người!”

Nói rồi nhanh chóng ôm Hạnh Hân vào lòng dỗ dành.

Túc Bảo Nước mắt lưng tròng, mím chắt cái miệng nhỏ nhắn, nắm chặt nắm tay nhỏ nói: “Là chị đánh con trước mà!”

Vệ Uyển tức giận mắng: “Chị con đánh con là con có thể đánh lại sao? Trẻ con phải biết khiêm tốn lễ phép..... "

“Đủ rồi!"

Tô lão gia giận dữ hét lên cắt ngang lời Vệ Uyển.

"Khi cô dạy người khác, trước tiên cô cũng phải biết khiêm tốn và lễ độ đi đã. Hãy nhìn Hạnh Hân đi, con bé có biết khiêm tốn và lẽ phép không? Hôm nay con bé là người giật con vẹt của Túc Bảo, lại còn đánh người trước, nhưng cô lại chỉ trích Túc Bảo?”

Vệ Uyển dừng lại, mặc dù không nói nữa, nhưng trong lòng vẫn bất bình.

Cô thật sự cảm thấy không công bằng.

Hạnh Hân của cô còn nhỏ như vậy, cô còn không nỡ nặng lời, bây giờ bị đánh thế này, người mẹ nào có thể yên lòng?

Vả lại, đánh người là sai, Hạnh Hân chỉ vừa đẩy Túc Bảo ra, Hạnh Hân lại chưa đánh ai bao giờ, sao có thể đánh người được.

Vệ Uyển nhìn Tô phu nhân vội vàng đẩy xe lăn để quan tâm Túc Bảo, chẳng nhìn đến Hạnh Hân một cái.

Vệ Uyển cảm thấy lạnh tâm, Hạnh Hân cũng là cháu gái của bà mà tại sao bà không an ủi Hạnh Hân, Hạnh Hân sẽ buồn như thế nào chứ?

Vệ Uyển đau lòng ôm Hạnh Hân nói: “Hân nhi, mẹ ôm con.”

Sau đó Vệ Uyển ôm Hạnh Hân không nói lời nào rời đi, Tô lão gia tức giận khiển trách: "Tôi không có quyền nói con bé à? Chẳng lẽ cô ngay cả vấn đề này cũng không phân biệt được sao?"

Tô Tử Lâm nhịn hồi lâu mới nói:

"Ba, ba đừng tức giận, Vệ Uyển đối với vấn đề của trẻ con có hơi nhạy cảm một chút..."

Không nói không sao, nhưng Tô lão gia nói xong lại càng tức giận, nhưng ông cố trấn tĩnh lại vội vàng đi lên kiểm tra Túc Bảo.

“Túc Bảo, con có sao không?"

Túc Bảo ôm lấy Tiểu Ngũ lắc đầu, nhưng nước mắt lưng tròng, im lặng không nói.

Tô lão phu nhân đau lòng đến rơi nước mắt, vừa ôm bé vừa vỗ về:

“Đừng khóc, Túc Bảo của chúng ta không khóc...”

Túc Bảo mím môi, nghẹn ngào nói:

“Chị Hạnh Hân đánh Tiểu Ngũ trước... ..."

Cô bé không muốn khiêm tốn nhã nhặn, bé cũng là một đứa trẻ, tại sao chị lại có thể đánh người còn bé ại phải học cách khiêm tốn, lễ phép.

Bé chỉ cảm thấy vô cùng tủi thân, lúc trước bị đánh bị mắng không khóc, bây giờ được Tô phu nhân ôm vào lòng, được Tô lão gia an ủi, không biết vì sao lại không cầm được nước mắt.

Túc Bảo đột nhiên bật khóc, giống như trút hết những oan ức những năm này, khóc đến không ngừng được.

Ba cái đầu củ cải nhỏ đang đứng xem ở cửa lập tức thu người lại, lẳng lặng chạy về phòng.

Chắc chắn, tất cả các em gái đều thích khóc, nó làm họ khó chịu.

Họ không muốn một người em như vậy!

Trong phòng của Hạnh Hân, Vệ Uyển nhìn thấy cánh tay của cô con gái quý giá của mình bị trầy xước, thì rất tức giận.

Lúc này Tô Tử Lâm bước vào và nói:

"Con làm sao vậy? Tại sao không xin lỗi Túc Bảo!"

Vệ Uyển ngay lập tức bùng nổ, ném chiếc khăn ướt xuống đất nói: "Tô Tử Lâm, có ai làm bố như anh không? Hân Hân nhà chúng ta bị bắt nạt, anh nhìn xem, trên tay con bé bầm tím, đầy vết xước.”

Tô Tử Lâm chế nhạo: "Nếu con bé không lấy đồ của người khác, có thể bị người khác đánh sao?"

Hạnh Hân nghe vậy lại càng khóc to hơn.

Tô Tử Lâm trầm mặc không nhiều lời nữa, nghe được tiếng khóc, bực bội xoay người rời đi.

Tô Tử Lâm và Vệ Uyển luôn có mối quan hệ không tốt, ban đầu Vệ Uyển âm mưu tính kế Tô Tử Lâm, sau khi hai người quan hệ, Vệ Uyển lại mang thai, mặc dù anh không có cảm giác với Vệ Uyển, nhưng anh vẫn phải chịu trách nhiệm .

Chỉ đến khi Hạnh Hân được sinh ra, Tô Tử Lâm mới biết rằng Vệ Uyển đã tính kế anh, anh không nghĩ ngợi gì mà đệ đơn ly hôn lên tòa ngay lúc đó.

Nhưng Vệ Uyển không chịu, mẹ Vệ Uyển cứ thuyết phục anh vì hai đứa con mà suy nghĩ lại, nên việc này cứ trì hoãn đến tận bây giờ.

Lúc này Vệ Uyển chỉ cảm thấy uất ức, cô ta đã làm sai cái gì? Bảo vệ con gái mình là sai sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK