Bên ngoài phòng phẫu thuật, bà cụ Tô, Tô Tử Lâm và Tô Tử Du đều đang chờ đợi, vì phòng hờ Hân Hân lại gây rắc rối, hôm nay Tô Tử Chiến còn gánh vác trọng trách kèm cô bé làm bài tập.
Thấy bà cụ vẫy tay gọi mình, Túc Bảo báo với bà cụ Tô một tiếng rồi đi qua.
Bà cụ cười tủm tỉm hỏi: “Bạn nhỏ, cháu tên gì?”
Túc Bảo không trả lời mà hỏi ngược lại: “Bà ơi, bà là ai vậy ạ? Vì sao bà lại ở đây, người nhà của bà cũng đang phẫu thuật trong đó hở?”
Bà cụ lắc đầu: “Cháu bà nằm viện ở tầng dưới, bà chỉ đang đi dạo hít thở không khí thôi.”
Túc Bảo: “Hmm…”
Tô Tử Du: “Bà muốn đi dạo thì sao không xuống công viên bên dưới í, tới chỗ này làm gì chứ?”
Bà cụ quan sát Tô Tử Du, thầm than, số mệnh người nhà này tốt thật, không một ai kém, nếu bà ta mượn hết số mệnh của bọn họ…
Đáy mắt bà cụ hiện lên vẻ tham lam và hưng phấn.
Bà ta cười tủm tỉm: “Bà chỉ đi đạo chút thôi. Bạn nhỏ, cháu có muốn đi thăm cháu bà không, ngay tầng dưới thôi, gần lắm, cháu bà rất thích chơi đùa với mấy bạn nhỏ, còn có nhiều đồ chơi và kẹo lắm!”
Đồ chơi và kẹo, gần như có thể lừa gạt tám mươi phần trăm trẻ con.
“Gần đây cháu bà còn chơi một game rất thú vị, thu thập mặt trời nuôi dưỡng thực vật, sau đó thực vật đánh bại zombie í, cháu biết game này không? Chơi vui lắm!”
Hai mươi phần trăm còn lại, game trên điện thoại có thể giải quyết nốt.
Đáng tiếc, Túc Bảo và Tô Tử Du đều nhìn bà ta bằng ánh mắt như nhìn kẻ buôn người.
Túc Bảo: “Bà ơi, bà tưởng bọn cháu là con nít ba tuổi dễ lừa gạt hở?”
Tô Tử Du: “Bà cụ này, có phải bà xem bọn cháu là đồ ngốc không? Rõ ràng quá rồi đấy!”
Bà cụ lập tức nghẹn họng, hai đứa nhóc này giống hệt Tô Tử Tích, không dễ lừa, tính cảnh giác quá mạnh.
Bà ta muốn dùng lại chiêu cũ, rót bùa mê thuốc lú, khiến bọn chúng ngơ ngác đi theo mình.
Tô Tử Tích đang phẫu thuật, chắc hẳn người lớn nhà này đều đang lo lắng dồn hết sự chú ý vào đó, đôi khi hành nghề ngay trong tầm mắt như này lại dễ thành công hơn…
Bà cụ giả vờ lơ đễnh liếc qua, ai ngờ cả bà cụ Tô và Tô Tử Lâm đều đang nhìn mình chằm chằm.
“...”
Bà ta không cam lòng nhưng không dám mạo hiểm, cuối cùng đành phải đứng dậy nói: “Haiz, bà chỉ thấy hai đứa tuổi xêm xêm cháu trai mình nên mới vậy, làm gì có lừa các cháu, không tin thì thôi!”
Nói xong thì vội vã chạy biến.
Kỷ Trường cười khẩy: “Túc Bảo, con chờ ở đây nhé, sư phụ bám theo bà ta xem thử tình hình thế nào.”
Túc Bảo gật đầu.
…
Trong phòng phẫu thuật, Tô Tử Tích đã ngấm thuốc tê, ngủ mê man rồi.
Một cô y tá kiểm tra cả người cậu bé thì phát hiện lá bùa hộ mệnh nơi cổ tay.
Lúc làm phẫu thuật phải nghiêm khắc tuân theo quy định kháng khuẩn, không cho phép đeo các loại trang sức, bình thường cũng hay có bệnh nhân đeo bùa hộ mệnh, các y tá sẽ tháo xuống, bỏ hết vào trong hộp quản lý đồ dùng.
Bùa bình an đeo rất chặt, y tá không dám tùy tiện cắt đồ của người ta, phòng giải phẫu xảy ra rất nhiều chuyện ly kỳ, có bà vợ phải sinh mổ, em bé sắp ngừng thở rồi, ông chồng lại yêu cầu nhất định phải hạ dao lúc mấy giờ mấy phút đó, còn phải quay video lại cho anh ta.
Hơn nữa, phẫu thuật cần cắt quần áo bệnh nhân, người nhà lại ồn ào nói bộ quần áo đấy tận mấy vạn tệ, đòi bác sĩ phải bồi thường.
Vậy nên y tá tốn mấy phút mới tháo được lá bùa bình an xuống, đặt sang bên cạnh.
Trong nháy mắt đó, số mệnh vốn đang được bảo vệ của Tô Tử Tích bỗng dưng bị hút ra ngoài, không ngừng tập trung hết về một phía…
Mấy quỷ hồn lơ lửng xung quanh xúm lại.
“Xảy ra chuyện gì thế, chậc chậc thằng nhóc này, tấm bùa hộ mệnh đó lợi hại thật.”
“Đúng vậy, nhìn da thịt non mịn này đi, xem ra gia cảnh nó không tệ, để ta thử coi có bám vào người nó được không.”
“Ta cũng muốn thử.”
Đám quỷ tranh nhau bon chen đến gần Tô Tử Tích.
Tô Tử Tích đang ngủ mê man, không có ý thức tự chủ, cậu chỉ cảm thấy bên tai vô cùng ầm ĩ, có tiếng tạp nham lẫn tiếng nói chuyện.
Sau đó cơ thể bất ngờ lạnh đi nhưng cậu không thể nào nhúc nhích.
Bác sĩ mổ chính rất vững vàng, tất cả đều đang diễn ra trơn tru thì ngay bước then chốt, mạch máu nơi đó bỗng sưng lên rồi vỡ, máu tươi phun trào.
Phòng phẫu thuật lập tức rơi vào trạng thái căng thẳng!
Đàn anh Tô Ý Thâm ngạc nhiên, không thể nào, tỷ lệ chỉ có năm phần trăm mà cũng rơi xuống đầu mình á?
Tình huống này không có khả năng xuất hiện mới đúng… Bác sĩ mổ chính toát hết mồ hôi lạnh.
Ở nơi không ai nhìn thấy, quỷ ảnh lượn lờ quanh Tô Tử Tích.
“Ha, thằng nhóc này sắp ngỏm rồi, đến giúp nó một tay đê! Kéo ra ngoài…”
“Mắt mũi bị sao thế, đây mà gọi là sắp ngỏm à? Giờ mà lôi thì chỉ lôi được nửa cái hồn phách thôi, nó sẽ biến thành kẻ ngu đấy.”
“Anh bạn nhỏ, hi hi, đến đây đi, chúng ta cùng chơi đùa nào! Đến đây đi~”
Tay chân Tô Tử Tích lạnh dần, huyết áp cũng tụt xuống.
Cậu không có ý thức tự chủ, chỉ cảm thấy có thứ gì đó đang đè nặng lên người mình đến mức thở không nổi, oxy trong phổi như bị một cái ống hút liên tục hút đi hết, khó chịu quá…
**
Túc Bảo đang chờ bên ngoài bỗng nhíu mày.
Bé không nhìn thấy tình hình bên trong, chỉ thấy mấy quỷ hồn lũ lượt bay vào, nom dáng vẻ như đi xem náo nhiệt.
“Mau mau, thằng bé kia sắp tiêu đời, mau kéo nó!”
“Hi hi hi…”
Túc Bảo cuống lên, thằng bé? Là anh Tử Tích hở?
Bé lập tức cầm hồ lô linh hồn, lắc mạnh: “Chị gái đào hoa, anh trai xui xẻo, anh Phan, dì xấu xí… Mau ra ngoài!”
Bầy quỷ bị lắc đến xây xẩm mặt mày, vội vàng hỏi: “Sao, sao vậy?”
Túc Bảo lo lắng chỉ vào phòng phẫu thuật, nói Tô Tử Tích đang mổ thì có quỷ muốn vào đó phá hoại.
Quỷ xui xẻo lập tức lên tiếng: “Cứ để đấy cho ta! Chỉ là một đám cô hồn dã quỷ, chẳng là cái đách gì với ta hết!”
Nói xong, nó nhanh chân vọt vào trong.
Quỷ đào hoa gào lên: “Cmn, ngươi đứng lại cho ta, đồ xui xẻo nhà ngươi đừng có đụng vào bác sĩ!!!”
Quỷ nhu nhược đuổi theo.
Quỷ xui xẻo chạy nhanh quá, không phanh kịp, suýt thì tông vào bác sĩ mổ chính.
Đối phương đang cẩn thận từng li từng tí, mắt thấy sắp xử lý tốt chỗ chảy máu rồi, ai ngờ tay tự dưng chệch đi, thế là máu lại ọc ra.
Bác sĩ mổ chính: “!!!”
Quỷ đào hoa và quỷ nhu nhược: “...”
Quỷ nhu nhược tóm chặt quỷ xui xẻo vứt nó ra ngoài, quỷ đào hoa giống hệt như chị đại xã hội đen, nạt đám quỷ đang vây quanh Tô Tử Tích một tiếng: “Đang làm gì đấy! Tất cả tản ra cho ta! Người của chị đây mà cũng dám động vào hả?”
Bầy quỷ cuống quýt giải tán.
Tô Tử Tích hôn mê đang thấy khó thở lập tức thoải mái rất nhiều, trên người cũng không còn cảm giác bị đè nặng nữa.
Quỷ đào hoa vừa xua hết bầy quỷ đi, giọng nói sốt ruột của bác sĩ mổ chính đã vang lên: “Chuẩn bị cấp cứu!”
Đám quỷ ngơ ngác.
Cấp… Cấp cứu?
Bọn chúng vô thức nhìn về phía Tô Tử Tích, chỉ thấy sắc mặt cậu tái nhợt, môi cũng trắng bệch…
Chương 368: Mày thiêu hủy hình nộm, chính là muốn lấy mạng của cháu tao
Mấy đại ác quỷ chỉ biết hại người, chưa từng học qua cứu người bao giờ, thấy Tô Tử Tích cấp cứu, nhất thời bọn họ cũng không biết phải làm gì, chỉ có thể đi ra ngoài tìm Túc Bảo.
Túc Bảo nghe xong, nhưng bé không vào được phòng phẫu thuật nên chỉ có thể đi tìm sư phụ, vội vàng chạy ra ngoài.
"Túc Bảo!" Tô Tử Du vội vàng đuổi theo.
Bà cụ Tô dặn dò Tô Tử Lâm một câu, đang định đuổi theo bé, Tô Tử Lâm lại bảo bà ấy cứ đợi ở đây, anh sẽ đuổi theo.
Túc Bảo chạy đến rơi cả giày, trên khuôn mặt nhỏ nhắn toàn là vẻ lo lắng, trong đầu chỉ có một suy nghĩ rằng bé phải nhanh... nhanh hơn nữa.
Anh Tử Tích, hãy cố gắng… Nhất định không được biến thành đồ ngốc!
Bên kia.
Kỷ Trường đi theo bà lão kia.
Sau khi bà lão rời khỏi tầng mười một thì không hề trở về phòng bệnh, ngược lại xuống tầng tới đình hóng gió của bệnh viện đi dạo xung quanh một vòng.
Ở đây có rất nhiều người nhà bệnh nhân đang nghỉ ngơi, chờ đợi, bà lão rất khéo ăn nói, tụ tập với một số người, nói đủ chuyện trên trời dưới đất, hỏi nhà cô ai bị bệnh, con cô bị làm sao vậy...
Sau khi trò chuyện thân hơn, bà ta bắt đầu xem tướng cho người ta, gần như nói câu nào cũng đúng, khiến cho những người nhà vốn không phải rất để ý kia đều thành kính không thôi, nhao nhao báo lại tên họ bát tự của mình hoặc là người nhà, nhờ bà ta tính cho một quẻ.
Kỷ Trường nhíu mày, bà lão này là bà cốt ư?
Nhưng đi khắp nơi hỏi bát tự của người khác như vậy... Kỷ Trường cảm thấy có chút gì đó không đúng, có một suy nghĩ nhanh chóng hiện lên trong đầu.
So sánh với số mệnh của Túc Bảo và Tô Tử Du với Tô Tử Tích, bà lão không tìm thấy được người khiến cho mình hài lòng, xua tay từ chối bằng một câu "Thiên cơ bất khả lộ", xoay người trở về phòng bệnh với vẻ mặt bình tĩnh không có hứng thú.
Bà ta lại nghĩ tới số mệnh của Túc Bảo, đáy lòng càng như đang bị kiến gặm nhấm, hoàn toàn không có cách nào bình tĩnh lại được, bà ta không cam lòng khi một số mệnh tốt như vậy bày ra trước mặt mình mà mình lại không lấy được!
Kỷ Trường tiếp tục đi theo.
Bà lão trở lại phòng bệnh, trên đường đều có người chào hỏi bà ta, bà ta đi ngang qua cửa phòng bệnh của Tô Tử Tích, thăm dò liếc mắt nhìn.
Kỷ Trường thấy ánh mắt của bà ta hơi lóe lên, sau đó mới đi về phía phòng bệnh đơn nằm ở cuối hành lang.
Kỷ Trường đi theo, vừa mới bước vào cửa phòng bệnh, sắc mặt lập tức trở nên nghiêm trọng.
Hơi thở bên trong phòng bệnh này và hơi thở bên ngoài có chút không giống nhau.
Kỷ Trường ngẩng đầu, nhìn ra hành lang bên ngoài, nhíu chặt mày.
Đột nhiên Túc Bảo chạy tới, trên khuôn mặt nhỏ nhắn toàn là nước mắt, lo lắng nói: "Sư phụ!"
Kỷ Trường dừng bước, vội hỏi: "Sao vậy?
Túc Bảo sốt ruột khóc nấc lên: "Anh Tử Tích sắp biến thành đồ ngốc rồi."
Kỷ Trường: "…"
Không thể nào.
Số mệnh của Tô Tử Tích rất tốt, cuộc phẫu thuật này sẽ không khiến cậu xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì, càng sẽ không lấy đi tính mạng của cậu.
Kỷ Trường vội vàng mở sách ra xem, vừa mở ra, đột nhiên phát hiện đường số mệnh của Tô Tử Tích bị rẽ ra một nhánh nhỏ, mờ mịt khiến cho số mệnh của cậu xảy ra thay đổi tổng thể.
"Mượn mệnh?! "Kỷ Trường buột miệng thốt ra, gần như trong nháy mắt đã hiểu rõ ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu mình vừa rồi là cái gì!
Quá ranh mãnh, quá cẩn thận, ngay cả hắn cũng không phát hiện ra được.
Đừng thấy quyển sách này chỉ là một quyển sách mỏng tanh, nếu muốn lật xem hết, có lẽ dùng thời gian ba năm cũng không thể nào lật hết nổi, Kỷ Trường cũng sẽ không rảnh rỗi đi lật xem mỗi ngày.
Còn nữa, hôm nay lúc Tô Tử Tích tiến vào phòng phẫu thuật, số mệnh của cậu vẫn bình thường, nếu không phải Túc Bảo chạy tới hắn cũng không phát hiện ra chuyện này...
Bà lão nghe thấy tiếng của Túc Bảo vang lên ngoài cửa, vội vàng đi ra xem, chỉ thấy Túc Bảo và Tô Tử Du đang đứng ở trước mặt, sau lưng không có người lớn đi cùng.
Khuôn mặt bà ta trở nên rạng rõ, vẫy tay chào hỏi: "Cô nhóc, sao các con lại tới đây, đến đây nào..."
Túc Bảo không muốn để ý tới bà ta, hiện tại bé chỉ muốn cứu anh Tử Tích thôi.
Kỷ Trường lại nói: "Túc Bảo, vào xem một chút đi! Có lẽ Tô Tử Tích xảy ra chuyện ngoài ý muốn có liên quan đến bà ta!"
Hắn nhớ tới dáng vẻ bà lão kia thăm dò liếc nhìn phòng bệnh của Tô Tử Tích ban nãy, cùng với bà ta âm thầm thu thập sinh thần bát tự của người khác khắp nơi.
Lại nhìn cậu bé nằm trên giường bệnh…
Ngón tay Kỷ Trường khẽ nhúc nhích, một tia sáng nối liền cậu bé với quyển sách, quyển sách tự lật trang, nhanh chóng dừng lại ở trang của cậu bé.
Số mệnh vốn phải tận, hiện tại lại tiếp tục.
Kỷ Trường nhanh chóng đưa ra quyết định, nói: "Túc Bảo, lật gối đầu của đứa nhỏ này lên đi, xem thử bên dưới."
Túc Bảo không nói hai lời xông lên.
Bà lão ngẩn người, cô nhóc này lại tự chạy vào trong ư?
Thấy bé chạy vào, Tô Tử Du cũng tiến vào theo.
Bà lão vui mừng khôn xiết, sung sướng đến độ suýt chút nữa cười ra tiếng.
Đúng là trời giúp mình mà!
Bà ta lập tức đóng cửa lại, sau đó sờ soạng trong túi một hồi, lấy ra một cái bình xịt nho nhỏ.
Cùng lúc đó, Túc Bảo cũng lật gối lên.
Vì không muốn đụng phải cậu bé đang ngủ say, bé còn duỗi tay kéo đầu của cậu bé đó một chút, kết quả sau khi lật gối đầu lên, lập tức nhìn thấy bốn hình nộm làm bằng cỏ ở dưới gối.
"Đây là cái gì?!" Tô Tử Du kinh ngạc.
Kỷ Trường nói: "Quả nhiên là mượn mệnh!"
Túc Bảo cũng ngạc nhiên nói: "Mượn mệnh?"
Mí mắt bà lão không khỏi giật giật.
Đứa nhỏ này, không ngờ lại biết tới "mượn mệnh".
Ánh mắt bà ta xoay chuyển, cười híp mắt nói: "Hai bạn nhỏ à, các con có muốn ăn kẹo không?"
Cầu phú quý trong hiểm nguy*… Bà lão càng ngày càng liều lĩnh.
(*) ý nói muốn lấy được thành công thì phải trả giá nhiều hơn người bình thường, thậm chí phải gánh chịu nhiều nguy hiểm hơn nữa.
Bị hai nhóc con này phát hiện thì đã sao, bà ta tin rằng mình vẫn có chút bản lĩnh, dưới sự trợ giúp của thuốc mê, bà ta có cách làm cho hai đứa nhóc này quên đi một đoạn ký ức ngắn.
Nhiều thì không dám nói, nhưng ký ức trong vài phút thì bà ta vẫn có thể làm cho hai nhóc quên đi.
Bà lão duỗi tay, chuẩn bị vỗ lên bả vai của Tô Tử Du.
Tô Tử Du cảnh giác nhìn về phía bà lão, lui về phía sau hai bước lớn tiếng nói: "Bà đừng có tới đây!"
Vừa nói, cậu vừa lấy điện thoại di động ra chuẩn bị gọi người tới.
Ánh mắt bà lão lạnh lẽo, lập tức giơ bình xịt nhỏ lên, không chút nghĩ ngợi nhấn vòi phun, tạm thời cứ quật ngã Tô Tử Du trước rồi hẵng nói tiếp!
Cậu bé này lớn hơn một chút, tính cảnh giác khá cao, cũng biết gọi điện thoại, không dễ giải quyết.
Nhưng cô nhóc kia lại trông vô cùng đơn giản mềm yếu, có thể quật ngã một cách dễ dàng.
Đang nghĩ như vậy, đột nhiên cửa sổ rầm một tiếng, bị một trận gió thổi bay.
Thuốc mê phun ra ngoài bị gió thổi đi, toàn bộ đều hất lên mặt bà lão.
Bà lão: "!!"
Quỷ xui xẻo nhảy từ ngoài cửa sổ vào trong giống như Tarzan, miệng kêu to "Woohoo~ đuổi kịp rồi!"
Bà lão không thể nghĩ ra được là tại sao mình lại xui xẻo như vậy, con mẹ nó như vậy mà cũng được à?
Bà ta trừng mắt, cứ mơ hồ mông lung ngã xuống như vậy.
Túc Bảo ngẩn người, không có cơ hội cho bé biểu hiện…?
Kỷ Trường chỉ vào một hình nộm trong đó, nói: "Túc Bảo, đốt nó đi!"
Túc Bảo vội vàng hoàn hồn, lấy ra một tấm bùa, dán lên trên hình nộm.
Phần phật một tiếng... Ngọn lửa màu xanh lá cây bùng lên, nháy mắt đã thiêu rụi tên tuổi và bát tự của Tô Tử Tích được đính trên người hình nộm bằng rơm sạch sẽ.
Tô Tử Du há miệng thở dốc.
Cuối cùng vẫn là em gái của cậu lợi hại, đốt lửa giữa không trung, ngầu vãi đạn!
Sau khi Túc Bảo đốt hình nộm kia xong, lại nhìn về phía ba hình nộm bằng rơm khác.
Bé không chần chừ chút nào, cầm lên đốt hết.
Lúc này bé hiểu rất rõ...
Đốt những hình nộm bằng rơm này đi, có lẽ em trai nhỏ này sẽ không sống nổi nữa.
Nhưng... Nếu muốn cứu em trai nhỏ này, cái giá phải trả là tính mạng của anh Tử Tích của bé.
Như vậy bé sẽ không chút do dự lựa chọn bảo vệ anh Tử Tích…
Sau khi đốt hình nộm xong, phản phệ báo ứng lên người bà lão, bà ta chỉ cảm thấy lồng ngực đau xót, giống như bị người ta cắm một cây đao xuống vậy.
Bà ta lập tức tỉnh táo lại, vừa hay nhìn thấy Túc Bảo đang thiêu hủy mấy hình nộm kia.
Bà ta lập tức nóng nảy, những hình nộm này... Đều là mệnh của cháu trai bà ta đó!
Sao con nhóc này lại có thể như vậy, bé đã biết tới mượn mệnh, vậy chắc chắn cũng biết làm như vậy sẽ hại chết cháu trai của bà ta!
"Không… Đừng mà!" Bà cụ kêu to, nhưng chẳng giải quyết được gì.
Bà ta ôm ngực, ngã xuống đất khóc rống: "Sao mày lại có thể như vậy, mày làm như thế là muốn hại chết cháu của tao, sao mày có thể ích kỷ như vậy chứ!"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Túc Bảo vô cùng bình tĩnh, biết anh Tử Tích không sao nữa rồi, trái tim đang treo lơ lửng cũng thả xuống.
Bé mím môi nói: "Bà cũng hại tính mạng anh trai của con, chẳng lẽ bà không ích kỷ sao?"
Bà lão khóc đến ruột gan đứt từng khúc: "Sao tao lại hại tính mạng của anh trai mày được? Chẳng qua tao chỉ mượn chút số mệnh của nó mà thôi! Cùng lắm sẽ chỉ khiến nó bị thương một chút, không có chuyện sẽ chết!
Nhưng mày thiêu hủy hình nộm, chính là muốn lấy mạng của cháu tao!
Mệnh của chúng mày tốt như vậy, chia một chút cho cháu trai của tao cũng sẽ không bị làm sao cả... Chúng mày thật độc ác, chúng mày thật ích kỷ! Chúng mày không thể nào hiểu được sự khó khăn của những công dân bình thường như bọn tao."
Bà lão quỳ rạp trên mặt đất nước mắt giàn giụa, thút thít lên án từng tiếng một…
Chương 369: Logic hiếm thấy
Mấy con quỷ đám lăng nhăng vừa mới tản ra đi tìm bà lão, bây giờ thấy bà lão nằm rạp xuống đất khóc thì không khỏi há hốc mồm.
Đây là thế nào, khóc lóc đau lòng như vậy, không biết còn tưởng rằng Túc Bảo giết cả nhà bà ta vậy?
Túc Bảo đứng trước giường bệnh của cậu bé, em trai này nhỏ hơn cả cô bé, lúc này cậu bé đang nhíu mày ngủ thiếp đi, nhưng như vậy cũng không hết đau.
Đúng là rất đáng thương, khiến người khác không nỡ lòng nhìn.
Nhưng em trai này đáng thương, anh trai Tử Tích của cô bé cũng đáng thương.
Nếu như cô bé không để ý đến anh Tử Tích mà vô tư đưa số mệnh của anh trai cho cậu bé này “mượn” thì cuối cùng lại làm hại anh Tử Tích phải nằm trên giường cả đời…
Vậy nên cô bé mới không muốn kiểu vô tư này.
Mặc kệ người khác nói gì đi chăng nữa, cô bé không muốn chính là không muốn, thà rằng bị chửi…
Tô Tử Du lặng lẽ nói: “Làm cho rõ đi có được không, là bà hại người trước mà bây giờ lại trách ngược chúng tôi? Đúng là chỗ nào cũng có người mất đạo đức…”
Vẻ mặt bà lão vô cùng tuyệt vọng, bà ta khóc đến đỏ mắt, tóc cũng rối loạn.
“Tôi không phải là không có đạo đức, tôi chỉ nói các người mệnh tốt như vậy thì có thể cho cháu trai tôi một chút hay không, nó mới ba tuổi mà đã hai năm phải đi chữa bệnh. Nó rất đáng thương…”
“Xin các người, cầu xin các người!”
Bà lão quỳ trên mặt đất, đáng thương cầu xin.
Cháu trai của bà ta đã đáng thương như vậy rồi, chỉ cần là người sẽ không nỡ lòng!
Nếu như mấy người Túc Bảo mặc kệ thì chính là do bọn họ ích kỉ lạnh lùng, đời này cũng rửa không sạch.
“Hơn nữa mệnh các người tốt như vậy, mỗi người cho cháu trai tôi mượn một chút đi… Những đứa trẻ khác cũng không cần cho mượn.”
“Số mệnh các người tốt, cho người khác mượn một chút cũng không sao, nhưng những đứa trẻ khác bị mượn một chút thì sẽ bị bệnh tật quấn thân, rất đau đớn… Nói cách khác, nếu các người cho mượn thì không chỉ cứu cháu trai tôi mà còn cứu được những đứa trẻ khác… Công đức vô lượng đó!”
“Nhưng nếu các người không cho mượn thì đó chính là hại… không chỉ cháu tôi mà còn hại những đứa trẻ khác! Mày chính là yêu tinh hại người nhất!” Bà lão chỉ về phía Túc Bảo.
Túc Bảo cạn lời, Tô Tử Du cũng hoàn toàn bó tay.
Lần đầu tiên họ thấy loại logic này, không chỉ thẳng thắn mà còn thật vi diệu.
Túc Bảo còn chưa kịp nói thì Tô Tử Du đã đứng trước mặt Túc Bảo, tức giận mắng:
“Bà nói lời này khác gì nói mượn số mệnh con người khác là do chúng tôi làm?”
“Thế tại sao bà không dừng tay, tốt bụng dùng mạng bà cho cháu trai bà đi, đừng có làm hại con cháu nhà người khác nữa.”
“Con nhà người ta vốn đang khỏe mạnh bà lại đi cướp mạng của người khác làm họ bị bệnh tật đầy người! Bây giờ còn trách lại chúng tôi!”
“Bà thật tuyệt vời, bà thanh cao, bà 108!”
Bà lão không chịu nghe mà chỉ khóc lóc, vừa khóc lóc vừa chỉ trích, từng bước ép họ phải làm theo.
Tô Tử Du mặc kệ bà ta, cậu kéo tay Túc Bảo đi: “Em gái, chúng ta đi thôi, không cần phải để ý đến loại người này.”
Túc Bảo nói: “Chờ chút.”
Sao có thể đi như vậy được chứ?
Nếu bà lão này lại đi hại người thì sao?
Túc Bảo ngồi xuống trước mặt bà lão, cô bé cầm một tấm bùa dán trên trán bà ta: “Bà lão, cho bà một cái bùa này.”
Bà lão đang khóc lóc kêu gào đột nhiên bị Túc Bảo dán bùa lên trán, bà ta sửng sốt nói: “Bùa gì?”
Chẳng lẽ con nhóc này bị lời của bà ta làm cho áy náy nên chủ động dâng số mệnh ra?
Bà lão không khỏi vui mừng, Túc Bảo nói tiếp:
“Cái bùa này là bùa hại người sẽ gãy tay gãy chân.”
Bà lão: “…”
Túc Bảo không yên tâm, tiếp tục dặn dò: “Bà biết nó có ý gì không? Chính là nếu bà tiếp tục hại người hay mượn số mệnh của người khác thì tay chân bà sẽ bị gãy.”
Bà lão vừa tức giận vừa không tin.
Trên đời này làm gì có chuyện cao thâm như vậy.
Rất nhiều bùa chú đều thất truyền, người có bản lĩnh thật sự như bà ta lại càng ít, một tấm bùa cũng có thể khiến người ta gãy tay gãy chân (khiến người ta không may xảy ra tai nạn) nhưng cũng hoàn toàn không thể đoán trước được.
Cái gì gọi là hoàn toàn, đó chính là giả thiết người nào đó làm gì đó trong tương lai thì tấm bùa mới có hiệu lực… Loại đồ vật quá huyền ảo này chỉ tồn tại trong truyền thuyết mà thôi.
Nhưng bà lão vẫn tức giận, cho dù là ai cũng không thích bản thân bị nguyền rủa, cho nên bà ta lại khóc lớn: “Chẳng lẽ mày lạnh lùng nhẫn tâm như vậy thật sao, cứ như vậy nhìn một sinh mệnh nhỏ chết đi như thế sao?” Túc Bảo suy nghĩ: “Bà nói đúng.”
Bà lão lại vui mừng.
Túc Bảo lại dán thêm một tấm bùa nữa lên trán bà ta: “Nên trả mệnh mà bà mượn của người khác về nữa.”
Bà lão: “…”
Túc Bảo lại dán thêm một tấm nữa: “Thêm một tấm nữa, đây là bùa dạy hư người khác sẽ bị chặt đầu, nếu bà dạy người khác hại người, sau đó lại bắt người ta giúp bà sống tạm bợ thì đầu bà sẽ bị rơi ra đó!”
Giọng đứa nhỏ mềm mại ngọt ngào, nghe như giọng nói của thiên sứ nhưng lời nói ra lại hoàn toàn trái ngược.
Tô Tử Du ngẩn người một lúc mới phản ứng được giọng nói ngọng líu lô của cô bé đang nói gì.
Túc Bảo làm xong mới đứng lên rời đi với Tô Tử Du.
Vừa đi cô bé còn đưa tay ra tính: “Anh, một tấm bùa của em có thể bán được một ngàn vạn, ba tấm bùa của em là ba ngàn vạn…”
Tiểu Túc Bảo thậm chí còn có chút đau lòng.
Tô Tử Du an ủi: “Ngoan, em phải nghĩ thế này, chi phí mua một tờ giấy vàng là năm đồng, mực vẽ bùa tốn ba đồng, một tấm là tám đồng, ba tấm là hai bốn đồng… Trở về anh cho em 240 tệ được không?”
Túc Bảo suy nghĩ, cũng đúng nha!
Thế là cô bé vui mừng gật đầu: “Ừm ừm!”
Khóe miệng Kỷ Trường giật một cái.
Hắn quay đầu lại nhìn một cái.
Bà lão này mượn số mệnh của nhiều người như vậy, hại cũng rất nhiều người… Một khi những số mệnh bị mượn kia quay về chủ cũ thì bà ta sẽ gặp báo ứng…
Làm hại người khác sẽ có kết cục thê thảm thế nào thì bà ta sẽ thảm như vậy, bây giờ bà ta chỉ có thể khẩn cầu mình không hại chết người mà thôi.
Kỷ Trường lắc đầu nói: “Từ đầu ta đã thắc mắc vì sao ta nhìn không ra, hóa ra là bà già này dùng thuốc mê.”
“Nếu dùng thủ đoạn huyền thuật gì đó thì sư phụ nhất định có thể phát hiện ra lúc gặp Tô Tử Tích ban sáng.”
Túc Bảo lắc đầu: “Không sao đâu sư phụ, con cũng không nhìn ra!”
Trong lòng Kỷ Trường cảm thấy ấm áp, cô bé cũng lo lắng mà vẫn còn an ủi hắn.
Hắn đang định nói thì đứa nhỏ lại nói tiếp: “Thừa nhận mình không giỏi cũng đâu có sao đâu!”
Cô bé cũng rất kém nha.
Cô bé là kém ít, còn sư phụ là kém nhiều.
Kỷ Trường: “…”
Tô Tử Tích chìm trong bóng tối.
Xung quanh không có chút âm thanh nào, dưới chân cũng không biết dẫm phải gì mà lại lún xuống như bùn…
Tô Tử Tích đột nhiên có chút sợ hãi, cậu vô thức chạy về phía trước, không biết chạy bao lâu cậu chạy đến một ngưỡng cửa.
Có người ngồi ở cửa ra vào, cậu không thấy rõ đó là ai, nam hay nữ cũng không phân biệt được, Tô Tử Tích có chút sợ hãi nhưng không thể không lấy can đảm hỏi: “Xin chào, xin hỏi…”
Người kia đột nhiên ngẩng đầu nở một nụ cười kì quái.
“Lại đây, viết tên cậu vào đây.”
Giọng người kia rất nhẹ nhàng, vô cùng hấp dẫn.
“Chỉ cần cậu viết tên mình xuống là cậu có thể ra khỏi nơi này…”
Tô Tử Tích dường như bị một sức hút nào đấy hút vào, cậu không tử chủ được mà bước lên phía trước, sau đó bàn tay như có ý thức của riêng mình, từng nét từng nét viết tên mình xuống, Tô… Tử…