Hai chị em cứ vậy ra về trong không vui, từng người xị mặt trở về.
Về đến tầng dưới của tiểu khu, Vương Gia Gia đang cầm đồ ăn đụng phải một bé gái, cả người mặc màu đen, xem chừng tầm sáu tuổi, cứ nhìn chằm chằm cô ấy.
Vương Gia Gia cảm thấy kỳ lạ bước qua, hỏi: “Cô bé, em quen chị à?”
Sau khi đến gần cô mới nhận ra cô bé còn đang cầm một cái la bàn.
Sắc mặt cô bé lạnh lẽo, có chút không phù hợp với lứa tuổi, cô bé nhẹ nhàng lắc đầu nói: “Không quen.”
Vương Gia Gia nghi hoặc nhìn nhìn mấy cái rồi lắc đầu rời đi.
Ngay sau khi cô vừa xoay người, trong tay bé gái đột nhiên bay ra một lá phù.
Lá phù vèo một tiếng bay ra dán vào lưng Vương Gia Gia, hiện lên chút ánh sáng mịt mờ rồi biến mất.
Cố Thịnh Tuyết lẳng lặng nhìn Vương Gia Gia bước vào thang máy, sau đó mới cúi đầu nhìn la bàn trong tay.
“Một con ác quỷ.” Cô bé lẩm bẩm: “Nó sẽ là của tôi.”
Sát khí của quỷ âm quá nặng, thực lực của cô bé vẫn chưa đủ, chỉ có thể chờ thêm chút nữa, ít nhất cũng phải cầm cự được qua đêm nay.
Nếu không vì vậy, mới nãy cô bé đã đi theo, cô ấy rồi.
Cố Thịnh Tuyết nhấp môi, khuôn mặt tràn đầy lạnh lẽo, xoay ngoài rời đi.
Nghĩa trang thường.
Nhờ sự giàu có của nhà họ Tô, chỉ trong một giờ ngắn ngủi, một gia tộc hoàn toàn mới đã được tạo nên.
Chủ nghĩa trang vẫn giữ kiến trúc với hình thức truyền thống.
Nhưng mỗi phần mộ của tổ tiên đều vô cùng mới mẻ.
Có kiểu dáng nơ con bướm màu hồng phấn, có hình dáng trái tim màu đỏ rực, còn có cả hình mây cát tường, rồng bay phượng múa…
Cái nào cũng hoa hoè loè loẹt và lập dị.
Lão tổ tiên rất vui vẻ, Túc Bảo cũng rất vui vẻ.
Nhìn ngắm mãi, nhiều kiểu dáng đẹp quá!!
Tô Tử Du ngó trái ngó phải, cẩn thận tới gần Túc Bảo, lặng lẽ hỏi: “Thế nào, lão tổ tiên có thích không?”
Túc Bảo gật đầu, khẳng định: “Lão tổ tiên thích lắm đó! Không tin anh có thể hỏi ông ấy.”
Tô Tử Du đang muốn nói không cần đâu thì nghe thấy một giọng nói già nua vang lên: “Tiểu Vấn Vấn, cháu đè lên chân ta rồi.”
Tô Tử Du ngay lập tức sởn da gà!
Lão tổ tiên "chậc" một tiếng: “Sao nào, đều là người trong nhà mà còn sợ nhau sao?”
Tô Tử Du: “Chào bà ngoại tổ tổ tổ tổ tổ tổ tổ tiên.”
Lão tổ tiên vỗ vỗ lưng cậu ấy, thưởng thức phong cảnh trước mắt rồi mở miệng hỏi: “Đẹp nhỉ?”
Tô Tử Du: “Rất rất rất rất rất rất đẹp ạ.”
Lão tổ tiên: “?”
Đứa nhỏ này sao thế, mấy năm trước tới viếng mồ mả có thấy thằng bé có tật nói lắp gì đâu!
Lão tổ tiên lắc đầu, nói thêm: “Đúng rồi, hay là chúng ta làm một cánh cửa lớn trước mộ địa đi! Trước cửa điêu khắc một đứa bé đang đi tiểu, có vẻ rất Tây!”
Túc Bảo quay đầu thuật lại: “Chú ơi, lão tổ tiên nói còn muốn một cái cửa lớn, trên cửa lớn khắc bức tượng đứa bé đang đi tiểu, có vẻ phong cách khá Tây.”
Nói xong bé ngừng một chút: “Tại sao lại có em bé đang đi tiểu?”
Thằng nhóc hoàn toàn không biết lý do.
Khắc Kim Đồng Ngọc Nữ thì có thể hiểu được, vì sao phải là một đứa trẻ đi tè bậy bạ chứ?
Tô Nhất Trần dường như nhìn ra băn khoăn của bé, đáy mắt tràn ngập ý cười: “Đứa trẻ đi tiểu trước kia được gọi bằng cái tên bé trai Brussels.”
Túc Bảo: “Bé trai này rất giỏi sao?”
Tô Tử Chiến nghiêm mặt, như Tô Nhất Trần phiên bản thu nhỏ vậy, cuối cùng cũng có cơ hội chen vào cuộc nói chuyện.
Vừa nãy chưa kịp trả lời Hân Hân thì cô bé đã chạy mất tiêu làm cậu nghẹn từ lúc ấy đến giờ, khó chịu vô cùng.
“Ngày xửa ngày xưa, vương quốc phương Tây đã xâm lấn vương quốc Bỉ, họ đã bố trí một lượng bom rất lớn trong hoàng cung, có ý định hủy diệt toàn bộ thành thị. Nhưng khi đó mọi người đều đang ngủ, không biết kiếp nạn đang tới gần. Sáng sớm có một bé trai dậy đi tiểu…"
"Cậu bé đó phát hiện có thể dập kíp nổ bom bằng nước tiểu. Mọi người để tưởng nhớ bé trai nên đã xây dựng một bức tượng vinh danh bé trai đó…đó chính là bé trai Brussels."
Túc Bảo mồm chữ A miệng chữ O.
Lợi hại quá!
“Cứu mọi người bằng cách đi tiểu, này không nên gọi là phong cách Tây, đây gọi là kỳ diệu!” Túc Bảo khen ngợi nói.
Nói xong lại còn nghiêm túc bổ sung thêm: “Lão tổ tiên quả nhiên rất có ánh mắt đấy!”
Mọi người không nhịn được bật cười.
Lão tổ tiên cũng cười đến mức mặt mày không thấy đâu.
Cuối cùng Tô Nhất Trần và giám đốc Triệu cũng đã bàn xong việc, thời gian không còn sớm, Túc Bảo cũng phải đến nhà họ Mộc.
Tô Nhất Trần kêu Tô Ý Thâm đưa bé qua, những người còn lại thì chưa muốn rời đi, ở lại cùng xây dựng "nhà vườn" mới với tổ tiên.
Phần mộ gia tộc của nhà họ Mộc có một điểm đặc biệt, chúng không ở nghĩa trang bình thường mà là ở nghĩa trang khác.
Nơi đó không phải nơi mà ai cũng có thể đi vào, Túc Bảo nghe chú Nhất Vạn Bả Đao nói, mỗi khi đến tiết Thanh Minh thì sẽ có rất nhiều thị dân đến tế bái, tất cả đều phải hẹn đăng ký trước.
Túc Bảo đang ở nghĩa trang trang trọng, vô thức trở nên nghiêm túc hơn.
Mộc Quy Phàm mới vừa sửa sang xong bia mộ, đắp một lớp đất cho có hình thức.
Thấy Túc Bảo tới, thấp giọng nói: “Túc Bảo, lại đây, gọi ông cố.”
Túc Bảo cắm một chiếc lá lên mồ của ông cố, chắp tay, cung cung kính kính cúi người: “Chào ông cố.”
Mộc Quy Phàm đang muốn nói chuyện lại thấy bé quỳ phịch xuống, mạnh mẽ đập đầu ba cái.
Trán sưng đỏ cả lên.
Mộc Quy Phàm buồn cười, nắm tay che miệng, thấp giọng ho một tiếng: "Được rồi, ông cố chắc chắn có thể nhìn thấy con.”
Túc Bảo gật đầu: “Dạ dạ!”
Nhà họ Tô vẫn còn một lão tổ tiên, nhưng ông cố không còn nữa, người có lượng công đức lớn có thể trực tiếp đi đầu thai, công đức còn sót lại cũng che chở được cho hậu nhân..
Tuy rằng rất tiếc vì không được gặp ông cố nhưng đáy lòng Túc Bảo lại tràn đầy sùng kính.
Túc Bảo đi đốt tiền giấy với ba, lấy lại thịt gà và gạo nếp để tế bái, chỉ để lại táo và quýt làm điểm tâm trước mộ bia.
“Đi thôi.” Mộc Quy Phàm sờ sờ đầu Túc Bảo.
Sau khi ăn cơm tại nhà họ Mộc, Túc Bảo mới đi theo ba về nhà họ Tô.
Giờ đã là hơn 7 giờ tối, nhưng nhà họ Tô còn chờ hai ba con họ về mới bắt đầu ăn.
Tết Trung Nguyên giết vịt, Túc Bảo từ xa đã ngửi thấy mùi canh vịt.
“Bà ngoại, Túc Bảo đã về rồi đây!”
Nhà họ Tô đang yên tĩnh bởi vì Túc Bảo đã trở về đã lập tức sống lại.
Hân Hân nhanh như chớp chạy ra: “Ăn cơm ăn cơm ăn cơm!”
Mộc Quy Phàm nắm tay Túc Bảo, đáy mắt ẩn chứa một tia dịu dàng.
Không biết từ khi nào, nhà họ Tô đã trở thành ngôi nhà thứ hai của anh.
Trước giờ anh đều cô độc một mình, không nghĩ tới mình vẫn có thể có một đứa con ngoan ngoãn cùng với một gia đình ấm áp.
Trên bàn cơm.
Tô Tử Du nhìn các loại món từ thịt vịt đầy bàn, tò mò hỏi: “Em gái, vì sao tiết Trung Nguyên giết vịt mà không giết gà thế?”
Túc Bảo vừa ăn mì thịt vịt, vừa nói: “Bởi vì âm phủ có cầu Nại Hà, dưới cầu Nại Hà là ba ngàn nhược thủy. Gà đâu thể bơi đâu! Nếu đem gà làm cống phẩm, tài vật mà chúng ta tế cho lão tổ tiên đâu thể qua bên đó được chứ!”
Mộc Quy Phàm bổ sung nói: “Theo truyền thống thì hầu hết là giết vịt, nhưng giờ thì gà vịt ngỗng đều có. Tiết Trung Nguyên lúc ban đầu diễn ra để tạ ơn mùa màng, cảm ơn tổ tông đã phù hộ, mà phương thức để cảm ơn là tế bái tổ tiên, sau dần dần hình thành quỷ tiết. Lúc ban đầu tiết Trung Nguyên khác với với quỷ tiết, sau lại hợp thành một. Mỗi địa phương khác nhau sẽ có những tập tục khác nhau, cũng không cần quá để ý việc giết gà hay giết vịt.”
Tô Tử Du tỉnh ngộ.
“Vậy có cần kiêng kị điều gì trong quỷ tiết không? Buổi tối chúng ta có thể ra cửa không?” Cậu hạ giọng hỏi Túc Bảo.